Cha Lâm lập tức nói: "Không phải, đây là em gái chồng của Doanh Doanh, có ba đứa thì có hai đứa đến, đều là những đứa bé ngoan."
Mẹ Diệp thở dài, "Ai, vừa rồi em gọi cửa không mở, em còn tưởng là bảo mẫu nhát gan không dám mở cửa."
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà đều là những cô gái nông thôn, hơn nữa hai người không nghĩ nhiều như Hoắc Thanh Hà, nếu người ta nói chuyện quanh co lòng vòng, chắc chắn bọn họ không hiểu.
Hoắc Thanh Phương: "Chúng tôi không biết bà, không dám tùy tiện mở cửa."
Mẹ Diệp cười lạnh, "Các cháu không biết cô, nhưng cô không phải người ngoài đâu."
Khi tôi sống ở ngôi nhà này, còn không biết các cô đang ở đâu đâu.
Bà ta nhìn cha Lâm, muốn ông nói cho hai cô gái biết bà ta là ai, để họ nể mặt mình.
Thấy bà ta như vậy, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà không thích bà ta. Bởi vì Lâm Doanh Doanh không thích Diệp Mạn Mạn, đám cưới cũng không cho cô ta đến uống rượu, hai chị em liền biết quan hệ giữa họ không tốt. Như vậy, bây giờ gặp mẹ Diệp, đương nhiên cũng không có hảo cảm. Chẳng qua là ở trước mặt cha Lâm, các các cô cũng không thể làm mất mặt Lâm Doanh Doanh.
Cha Lâm căn bản không hiểu được sự vòng vo của phụ nữ, ông vội vàng trở về một chuyến rồi lại còn phải đi tiếp. Ông nói với mẹ Diệp: "Cô ngồi đi, chờ Doanh Doanh xuống nói chuyện, tôi có việc phải đi trước."
Ông lập tức đội mũ, dẫn lính cần vụ đi.
Nghe tiếng xe jeep của cha vừa đi, Lâm Doanh Doanh liền rời giường xuống tầng.
Cô mặc quân phục ở nhà của mình, buộc tóc lại, đeo đai vũ trang, mang giày da đen, lộp bộp lộp bộp đi xuống cầu thang.
Cô lạnh mặt đi thẳng đến trước mặt mẹ Diệp, lạnh lùng nói: "Tránh ra, bà ngồi chỗ của tôi."
Mẹ Diệp ngồi ở vị trí tốt nhất trên ghế sofa, bà ta không cam lòng thay đổi vị trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-288.html.]
Lâm Doanh Doanh ném tấm đệm mẹ Diệp ngồi xuống đất, sau đó mới ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
Hoắc Thanh Phương: "Chị dâu, để em đi lấy cháo cho chị."
Lâm Doanh Doanh chỉ cần một chén cháo bát bảo nhỏ, một quả trứng gà luộc và một lòng đỏ trứng vịt muối là được.
Hoắc Thanh Hà nhanh nhẹn bóc vỏ trứng gà giúp cô, tránh cho chị dâu bóc lại bị lồi lõm, chê xấu không ăn.
Mẹ Diệp lạnh lùng nhìn, "Doanh Doanh, cô nói này, cô biết đây là hai cô em chồng của cháu, người không biết còn tưởng là hai con sen của cháu đó." Ý tứ khiêu khích gây chia rẽ rất rõ ràng.
Lâm Doanh đập đũa xuống bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Diệp, dáng vẻ muốn nổi nóng. Ngay sau đó, cô nhíu mày và hỏi: "... Vậy, còn bà là ai?"
Mẹ Diệp: "!!!" Sắc mặt bà ta đều trắng bệch vì giận dữ, "Cháu đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"
Lâm Doanh Doanh liếc mắt, lắc lắc ngón tay, "Bà câm miệng lại đi, bớt la hét những lời không quy củ. Trước đây tôi nghĩ rằng bà là người đến từ nông thôn, không có quy củ cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng bây giờ tôi lấy chồng ở nông thôn, tôi phát hiện người ta rất có quy củ, như vậy chỉ có bà người tuổi đã cao không hiểu biết quy củ mà thôi."
Mẹ Diệp tức giận đến cả người run rẩy, "Cháu, cháu..."
Lâm Doanh Doanh: "Được rồi, bà đừng giả vờ trước mặt tôi. Kể từ cái ngày đầu tiên bà xuất hiện ở nhà tôi, tôi đã biết bà là người thế nào rồi. Kể cả bà tự cho rằng mình là người tốt thì cũng vô ích, tôi sẽ không nghĩ bà là người tốt. Tôi cảnh báo bà, sau này cha mẹ tôi không có ở nhà, bà bớt đến nhà của tôi, những chỗ bị bà giẫm chân lên đều bị bẩn!"
Mẹ Diệp bị mắng đến ôm mặt bắt đầu khóc.
Cô khinh miệt liếc mắt nhìn mẹ Diệp một cái, không nhịn được liền nói: "Khóc khóc khóc, khóc cái gì khóc? Cha tôi không có ở đây, bà khóc cho ai xem? Không phải là sau lưng tôi và mẹ tôi bà tìm cha tôi khóc sao? Không phải bà sẽ lặng lẽ đi cáo trạng với cha tôi sao, nói đi?"
Cô bắt chước giọng điệu của mẹ Diệp, "’Em cảm thấy Doanh Doanh quá yếu đuối, bị chiều hư’, a phi, tôi có bị chiều hư thì cũng là con gái của cha tôi, bà nghĩ bà là cái thá gì? Còn nói cái gì ‘Mạn Mạn cùng Doanh Doanh giống như chị em ruột thịt, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau như chị em ruột thịt’ không phải là bà muốn con gái của bà thay thế tôi ở trong cái nhà này sao? Sao nào, cho dù tôi điêu ngoa tùy hứng như vậy, kiêu căng không nói lý lẽ như vậy, cha mẹ tôi vẫn vô cùng cưng chiều tôi, khuê còn con gái của bà dù gì đi chăng nữa cũng vẫn là người ngoài, bà không nhận ra, không hết hy vọng sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Diệp trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, giống như gặp ma.