Để kiềm chế anh ta, cô nói với anh rằng không thể phát ra tiếng động, sợ giường sẽ kêu, nên bảo anh nhẹ một chút nhẹ một chút... Kết quả là anh ta trực tiếp bế cô ra khỏi giường, ừm, như vậy là giường không kêu được nữa, nhưng cô thì bị rời rạc.
Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này, đêm qua còn dữ dội hơn so với mấy ngày mới kết hôn, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, nếu không biết anh sẽ không làm tổn thương mình, cô thực sự nghi ngờ anh muốn lấy mạng của cô.
Aizz, tối nay có nên bảo anh ngủ ở phòng dành cho khách của nhà bọn họ hay không? Cô tiếp đãi anh không nổi nữa. Biết là vợ chồng, không biết còn tưởng là yêu đương vụng trộm, dáng vẻ như bây giờ không làm sau này không có cơ hội làm.
Aizz, đúng là tra tấn người mà.
Lâm Doanh Doanh lăn qua lăn lại trên giường, khiến chăn cuộn thành một cục, phía trên đều là hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người Hoắc Thanh Sơn, khiến cô muốn ngủ tiếp, không muốn rời giường.
Đúng lúc này, bên dưới có vang lên tiếng ồn ào, có ai đó đang gọi cô như gọi hồn vậy.
Giọng nói này tuy rằng đặc biệt, nhưng đáng ghét, nghe cảm thấy đó là kiểu đè nặng cổ họng và dùng hết sức lực để hét lên, nghe đối phương nghiến răng nghiến lợi, không biết có bao nhiêu căm ghét cô.
Không cần đoán, cô cũng biết đó là Lão Bạch Hoa, mẹ Diệp đến.
Cô lười biếng rời giường, mặc đồ ngủ vào, rũ mắt nhìn xuống ngực, trên đó có mấy bông hồng mai, cô vội vàng kéo chặt áo ngủ lại, sau đó lê dép đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, xuyên qua cửa sổ kính thấy mẹ Diệp đứng ngoài cổng.
Mẹ Diệp và mẹ Lâm bằng tuổi nhau, nhưng bà nhìn già hơn mẹ Lâm hơn mười mấy tuổi, chỉ cần qua mấy năm nữa, chắc nhìn sẽ giống như hai thế hệ.
Cô đẩy cửa sổ ra, tức giận nói, "Bà gọi cô hồn à? Cha mẹ tôi không có ở nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Diệp nhìn thấy gương mặt lười biếng rạng ngời của Lâm Doanh Doanh, mấy ngày không gặp, đã cảm thấy Lâm Doanh Doanh bây giờ càng thêm xinh đẹp khiến người ta ngất ngây hơn so với trước kia, cho dù bà ta nhìn cũng cảm thấy hơi thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-287.html.]
Mẹ Diệp thay đổi dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến hai chị em, cười cười, mềm giọng: "Doanh Doanh à, con về từ khi nào vậy? Sao không nói với cô một tiếng? Mạn Mạn của chúng ta đâu? Con bé không cùng về với cháu sao?"
Lâm Doanh Doanh trợn mắt, "Bà nên đi hỏi cô ta chứ." Cô lại quay về giường nằm, không thèm để ý đến mẹ Diệp.
Mẹ Diệp ở dưới lầu tức giận giậm chân.
Lúc này cha Lâm đi xe trở về, ông xách một giỏ quýt mật, muốn cho bọn Lâm Doanh Doanh mang đến nhà bà ngoại. Nhìn thấy mẹ Diệp đứng ở cổng, ông ngạc nhiên nói: "Sao không vào nhà?"
Mẹ Diệp lập tức tỏ ra dáng vẻ vô cùng tủi thân, vành mắt cũng đỏ lên, bà ta vội vàng lau nước mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em chỉ là đi ngang qua, nghe nói Doanh Doanh về thăm nhà. Aizz, em không biết Mạn Mạn sống ở bên ngoài có tốt không. Lúc trước em bảo con nhóc Mạn Mạn kia chăm sóc Doanh Doanh cho tốt vào, kết quả Doanh Doanh tốt số, tìm một người mình thích để gả. Aizz, Mạn Mạn coi như mệnh khổ. Cũng không biết ở nông trường sống thế nào, nói là ăn mì trắng có đèn điện, nhưng đứa nhỏ này, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, chưa bao giờ nói không tốt."
Bà ta đi đến đứng trước mặt cha Lâm.
Cha Lâm ngay lập tức lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với bà ta, ông nói: "Cô không cần lo lắng, Mạn Mạn vẫn khỏe, điều kiện ở nông trường còn tốt hơn nhiều so với ở nông thôn. Cô cứ yên tâm đi, tôi có mấy người quen ở nông trường, để tôi bảo bọn họ để ý tới Mạn Mạn một chút."
Mẹ Diệp lập tức nín khóc mỉm cười, "Thật sự là nhờ phúc của anh ba và chị dâu, mà hai mẹ con chúng em mới có thể có đường sống. Đúng rồi, nghe nói chồng của Doanh Doanh cũng ở nông trường? Tất cả đều là người một nhà, chốc nữa nhờ anh nhờ thằng bé để ý đến Mạn Mạn giúp em. Thật ra con bé đó còn có sức khỏe yếu hơn so với Doanh Doanh, nhưng luôn cắn răng chịu đựng, kỳ chứ thật ra không chịu được cuộc sống khổ cực ở nông thôn."
Khi nói những lời này, thần thái của bà ta vừa nhã nhặn vừa lịch sự, như thể người vừa nói chuyện với Hoắc Thanh Phương là hai người khác nhau.
Cha Lâm đang định nói nông trưởng Hoắc Thanh Sơn ở có điều kiện khó khăn, sợ là không thể giúp được, đúng lúc này Hoắc Thanh Phương mở cửa, nói với cha Lâm là mẹ Lâm ra ngoài một lát nữa trở về, bọn họ muốn đến nhà bà ngoại Lâm Doanh Doanh.
Cha Lâm cười nói: "Được, hai cháu đi chơi vui vẻ đi, buổi trưa chú cũng đi qua ăn cơm."
Mẹ Diệp giật giật khóe miệng, chậm rãi nói: "Ôi, cháu gái này là người ở đâu vậy? Anh ba, đây là bảo mẫu anh chị tìm ở nông thôn sao?"
Cha Lâm là người thứ ba mẹ nuôi nhận nuôi, mọi người đều gọi ông là anh Ba, em ba, chú Ba các kiểu.