Trần Xung đáp: “Này không phải là tôi muốn tới nhà cậu để ăn cơm chùa sao? Cậu nói xem, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi tới nhà cậu ăn cơm đấy. Tài nấu nướng của chủ nhiệm Lục đúng thật là tuyệt! Haiz, hối hận ghê!”
Lâm Doanh Doanh tỏ ra đắc ý mà hỏi: “Cậu hối hận cái gì?”
Trần Xung nói: “Hối hận vì đã đánh cậu gãy cài răng cửa, để tới giờ mẹ cậu vẫn nảy sinh thành kiến với tôi. Trước đây, vào ngày sinh nhật của cậu, mẹ cậu đã gọi mấy người bạn nhỏ ở đại viện tới ăn tiệc, chỉ có mỗi tôi là không được gọi, làm tôi thèm vô cùng. Thật ra thì nếu lúc ấy tôi cố gắng, tôi đã…”
Nói tới đây, cậu cười gượng một tiếng, rồi tự bật cười ha ha, nói: “Tôi đã được nhận mẹ nuôi rồi, nói không chừng là có thể ăn cơm chùa sớm hơn một chút.”
Hoắc Thanh Sơn đang ở trên xe, suýt chút nữa là cậu lỡ miệng nói ra rồi, cậu vội vàng nhắc nhở bản thân mình chú ý một chút, không thể ba hoa, tránh gây mất lòng người khác, đến lúc đó chủ nhiệm Lục lại càng có thành kiến với cậu.
Bây giờ, việc xem phim cũng không có gì hấp dẫn đối với Lâm Doanh Doanh, điều mà cô cảm thấy hứng thú chính là cảm giác lén lút đi xem phim cùng với người yêu.
Mà Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh được tận mắt chứng kiến phong cảnh trong thành phố, một hội trường rộng lớn tráng lệ như vậy, một bộ phim kích động lòng người như vậy, còn có khá nhiều người ngồi ngay ngắn theo quy củ để xem phim, chỗ đó cũng khiến các cô cảm thấy mới lạ và khác biệt.
Lâm Doanh Doanh thích nhất là lén lút chọc Hoắc Thanh Sơn trong lúc đang xem phim, thấy anh vừa cố gắng ngồi ngay thẳng, nghiêm túc để xem phim, vừa phải lo đối phó với nanh vuốt ma quỷ của cô, khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Sau vô số lần Lâm Doanh Doanh đưa nanh vuốt ma quỷ ra, Hoắc Thanh Sơn đã dùng một bàn tay trực tiếp giữ lấy hai cái tay nhỏ bé của cô, sau đó anh lại nghiêm túc xem phim.
Lâm Doanh Doanh: “...”
Một lát sau, Lâm Doanh Doanh nói: “Anh Thanh Sơn, em muốn ăn quýt, em khát nước rồi.”
Nếu uống nhiều nước ngọt, thì sẽ cảm thấy khát nước, lại còn muốn đi nhà vệ sinh, hơn nữa nước ngọt cũng không phải là thứ gì tốt.
Hoắc Thanh Sơn lập tức giữ tay cô lại bằng một tay, tay còn lại thì bóc vỏ quýt, sau đó anh sẽ đút vào miệng cô không chút chậm trễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-282.html.]
Lâm Doanh Doanh lại bắt đầu giở trò xấu với anh, đó chính là cắn đầu ngón tay anh.
Hoắc Thanh Sơn: “...”
Cuối cùng, sau khi họ xem phim xong cũng đã là sáu giờ, Hoắc Thanh Sơn nắm lấy tay cô: “Về nhà thôi, cũng nên về ăn cơm rồi.”
Mẹ Lâm đã nói là buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.
Trần Xung nói: “Buổi tối tám giờ sẽ chiếu bộ phim thứ hai, 《 đại náo thiên cung 》, tôi nói với mọi người phim đó đẹp mắt lắm, tôi cũng đã xem qua bốn lần rồi nhưng vẫn muốn xem lại.
Tám giờ lại tới xem phim, thôi dẹp đi, còn lâu Lâm Doanh Doanh mới đến, cô muốn ở nhà cùng với Hoắc Thanh Sơn đáng ghét.
Lúc đi ra, Hoắc Thanh Sơn dẫn Thanh Phương và Thanh Hà đi tới nhà vệ sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Xung lập tức bước tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh và, nhỏ giọng nói: “Chiều này, mẹ của Diệp Chi Đình còn tìm tôi để nói chuyện đấy, trong lời nói của bà ấy còn có chút oán trách cậu vì đã vứt bỏ con trai của bà ấy. Tôi nói mấy người bọn họ cũng đúng là kỳ lạ, muốn cậu làm con dâu, mà trước đây không thèm chú ý giờ thì hối hận, lúc chồng của cậu tới cửa mới chịu cố gắng.”
Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Trần Xung, nếu bà ấy còn như vậy thì cậu cứ việc nói thẳng, từ trước tới giờ tôi với Diệp Chi Đình không phải là người yêu mà chúng tôi cũng không có đính hôn, chỉ là người bạn nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi, bảo bà ấy không nên suy nghĩ nhiều.”
Trần Xung cười nói: “Tôi cũng nói thế rồi. Thật lòng mà nói, từ khi bắt đầu học trường trung học cơ sở là mối quan hệ giữa tôi với cậu cũng tốt hơn nhỉ, cậu nói phải không?”
Lâm Doanh Doanh liếc mắt nhìn cậu một cái: “Trần Xung, cậu cũng đừng có nói lung tung, từ khi nào mà tôi với cậu có quan hệ tốt vậy? Tôi nhớ cậu xòe đuôi ra giống như con kim phượng hoa vậy, cứ đi khoe khoang là có nhiều bạn học nữ thầm thích cậu, đúng là quá ngây thơ!”
Sắc mặt của Trần Xung trở nên lúng túng, cậu sờ lên mũi mình: “Cậu nói xem, vả người không vả mặt, mắng người không lôi khuyết điểm ra, chuyện mất mặt khi còn bé cậu lôi ra nói làm gì chứ, lúc đó tôi cũng chẳng hiểu gì cả.”
Lâm Doanh Doanh quay đầu nhìn về phía đám người Hoắc Thanh Sơn.
Trần Xung đút hai tay vào trong túi quần, cậu tựa vào bệ cửa sổ, rồi cười một tiếng, cảm khái nói: “Sao Diệp Chi Đình có một con bài tốt mà lại đánh thua thế nhỉ? Chậc chậc, tôi cũng bội phục cậu ta.” Cậu quay đầu sang nhìn Lâm Doanh Doanh: “Haiz, cậu cũng không còn giận chuyện anh ta đối xử với Diệp Mạn Mạn nhỉ, vì cùng là đàn ông nên tôi có thể làm chứng, Diệp Chi Đình không có ý đó.”