Khi Hoắc Thanh Sơn nhận ra đó là hình của cô, nhất thời hai lỗ tai của anh trở nên đỏ bừng, anh vội vàng nhắm mắt lại.
Lâm Doanh Doanh cười phá lên một tiếng: “Anh làm cái gì mà xấu hổ vậy?”
Hoắc Thanh Phương hỏi tấm đó là gì, cô ấy cũng muốn xem.
Hoắc Thanh Sơn trở bàn tay, anh nhanh chóng giấu tấm ảnh mà Lâm Doanh Doanh đang cầm ở trên tay vào trong ví tiền của mình: “Tấm này không nên xem.”
Lâm Doanh Doanh đáp lại một cách vô tư: “Cho anh đấy.”
Hai lỗ tai của Hoắc Thanh Sơn vẫn ửng đỏ không phai cho đến anh thấy mấy tấm hình chụp Lâm Doanh Doanh lúc cô còn học tiểu học và trung học.
Lúc này, đứng bên cạnh cô là một người con trai không thể ngó lơ chính là Diệp Chi Đình, khi còn bé, Diệp Chi Đình trông rất đen trai và lanh lợi, nhìn anh ta đứng ở bên cạnh Lâm Doanh Doanh giống như một cô vợ nhỏ chịu uất ức vậy, mà cô thì lại vô cùng ngang bướng.
Chỉ cần là hình của hai người bọn họ, thì dĩ nhiên là Diệp Chi Đình sẽ ngoan ngoãn đứng và ngồi yên, còn cô thì không vắt chéo chân thì lag gác cùi chỏ lên vai anh ta, còn có mấy tấm cô nhéo mặt anh ta, hoặc là làm mặt quỷ với anh ta, thậm chí có tầm cô giả bộ cầm s.ú.n.g chĩa về phía anh ta.
Người có thể chụp những bức ảnh kỳ lạ này, không ai khác ngoài cậu út của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh bật cười ha ha một tiếng: “Mấy tấm này không được đẹp cho lắm, xem mấy tấm chị tới đoàn kịch để đóng vai nhân vật đi. Mấy vai con nít ở trong đoàn kịch của bọn họ đều là chị diễn hết đấy, chị có diễn qua vai nhi đồng của đảng ta, còn diễn vai con nít nước ngoài…”
Cô lật sang tấm ảnh cô với mái tóc tóc xoăn, mặc đầm công chúa, tay cầm cây gậy batoong: “Xem này!”
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đều cất lời khen ngợi: “Ôi xinh quá! Trông chị giống như một con búp bê vậy!”
Hai chị em họ đã nhìn thấy hai con búp bê ở trong phòng của Lâm Doanh Doanh, nó được chế tác rất tinh xảo, và bọn họ cũng chưa từng thấy con búp bê nào xinh đẹp như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-281.html.]
Lâm Doanh Doanh chỉ thích người khác khen cô xinh đẹp, hơn nữa cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng nói gì khiêm tốn như là tôi cũng không xinh đẹp gì, cô sẽ chỉ nói lời cảm ơn một cách rất vui vẻ, sau đó cô sẽ nói nên trang điểm thế nào, ăn mặc ra sao, để kiểu tóc nào thì trông đẹp hơn các thứ.
Trong khi cô và Hoắc Thanh Phương, Hoắc Thanh Hạnh trò chuyện vui vẻ.
Thì Hoắc Thanh Sơn vẫn lặng lẽ xem hình tiếp, từ sau khi cô lớn lên, mấy tấm ảnh chụp cô và Diệp Chi Đình cũng ít đi, dù có chụp chung thì hai người họ cũng đều rất quy củ. Thậm chí, nhiều lúc vẻ mặt xinh đẹp của cô còn rất lạnh lùng, một bộ tấm là cô bày ra dáng vẻ miễn cưỡng chụp với anh ta. Ngược lại, cô chụp chung với các anh của cô nhiều hơn, động tác cũng trở nên tự nhiên, và nụ cười của cô cũng rạng rỡ hơn trông thấy.
Cái chua xót thầm kín vừa mới nảy sinh trong lòng của Hoắc Thanh Sơn lại lặng lẽ phai đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha Lâm ngủ một giấc ngủ rất lâu, đến khi ông thức dậy với tinh thần sảng khoái, bước ra thì thấy mấy đứa nhỏ đang tụm lại ở trên ghế sô pha để xem hình, thấy cảnh này ông cũng cảm thấy rất vui vẻ, để cho bọn họ tùy ý xem, chứ không gò bó gì.
“Cha đi tới bộ tư lệnh một chút, đến bữa cơm tôi cha sẽ về, mấy người trẻ như các con cũng nên đi ra ngoài chơi nhiều chút đi.” Cha Lâm vừa nói vừa mặc áo khoác quân phục vào, sau đó ông gài nút lại rồi ra hiệu cho Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh lập tức hiểu: “Cảm ơn cha!”
Cha Lâm cười nói: “Cái đứa nghịch ngợm này, có tiền thì là ba, không có tiền thì là lão Lâm!” Ông nói với Hoắc Thanh Sơn vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Doanh Doanh lập tức chạy tới thư phòng của cha Lâm, cô lấy ra từ bên trong sách của ông mười mấy đồng tiền mà ông để dành riêng bỏ vào trong túi của mình, họ có chơi trò này với mẹ Lâm bao nhiêu lần nữa cũng không thấy chán. Thế là Lâm Doanh Doanh vui sướng chạy ra ngoài nói: “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt rồi đi xem phim.”
Lúc này, Trần Xung cũng đã lái một chiếc xe Jeep tới, cậu đứng ở ngoài cửa lớn bóp còi.
Lâm Doanh Doanh kéo Hoắc Thanh Sơn, rồi bảo hai cô em gái mau mau lấy một ít và trái cây để lát nữa xem phim có cái mà ăn.
Lúc leo lên xe, Hoắc Thanh Sơn chủ động ngồi ở bên cạnh người lái, Lâm Doanh Doanh không thể làm gì khác hơn là chu cái miệng nhỏ nhắn và đi ra hàng ghế phía sau ngồi.
Trên xe có một bịch nước ngọt, mấy con bài, hạt hướng dương và một đống cá khô tẩm gia vị.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Trần Xung, không phải cậu chê chúng tôi nhàm chán nên muốn đi chơi đánh bài sao? Sao bây giờ lại muốn đi xem phim với chúng tôi rồi?”