Lâm Doanh Doanh cười một tiếng: “Dì Liễu à, đây là nhật ký của người khác, cháu không xem đâu. Dẫu sao cháu đã kết hôn rồi, cũng phải chú ý lời đàm tiếu.”
Dì Liễu bình tĩnh nhìn cô.
Vốn là người lớn hai bên có một loại ăn ý hiểu lòng người nhưng không nói ra, ngầm cho phép hai đứa nhỏ lui tới thân mật, dự tính sau này lớn lên sẽ gắn kết con cái làm thông gia, biết gốc biết rễ, tốt hơn người ngoài.
Dì ấy cũng đã nhận định Lâm Doanh Doanh là con dâu mình từ lâu rồi, vẫn luôn dùng ánh mắt và tâm thái như với con dâu để đối xử với Lâm Doanh Doanh.
Chẳng qua là xuất phát từ tâm lý yêu thương con trai, mặc dù dì ấy thích Lâm Doanh Doanh, nhưng tóm lại trong lòng vẫn có một chút bài xích. Dẫu sao tính tình Lâm Doanh Doanh không tốt, vẫn hay ức h.i.ế.p con trai mình, dì ấy hy vọng Lâm Doanh Doanh có thể tuân theo quy củ, dịu dàng, hiền huệ hơn chút.
Vì vậy thấy con trai săn sóc Diệp Mạn Mạn, dì ấy cũng không ngăn cản, dù sao con trai nói anh ta đối xử với Diệp Mạn Mạn chẳng qua chỉ là chăm sóc vì đồng cảm thôi, hy vọng Lâm Doanh Doanh có thể có bạn tốt cùng giới tính, không muốn cô nóng nảy như vậy nữa. Dì ấy cảm thấy có Diệp Mạn Mạn kích thích cũng có thể làm cho Lâm Doanh Doanh có cảm giác nguy cơ, không được hống hách với con trai dì ấy nữa.
Bây giờ, Lâm Doanh Doanh đột nhiên lập gia đình, không còn là con dâu mà dì ấy nhận định nữa.
Dì ấy lại có một loại cảm giác vô cùng uất ức, mất mát, rõ ràng mọi người đã nói là tình cảm của hai đứa khi còn nhỏ tốt như vậy, trưởng thành lập tức kết hôn, con trai mình cũng vì để chăm sóc cô mà theo xuống nông thôn, làm sao lại... tách ra chứ?
Dì ấy không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện thay đổi, thậm chí có chút tức giận, bất mãn.
Từ nhỏ Lâm Doanh Doanh đã tùy hứng, ai có thứ tốt thì cô lại muốn có thứ tốt nhất, không để cho người khác vượt qua mình, luôn luôn ức h.i.ế.p con trai mình, thế nhưng tại sao cô không thể nào thông cảm cho người khác được chứ?
Người chồng nông thôn đó của cô cũng sẽ m.ó.c t.i.m móc phổi ra mà đối xử tốt với cô, không để ý bất kỳ thứ gì sao?
Anh có thể ưu tú hơn con trai của dì ấy hả? Có thể đối xử tốt với cô như con trai mình không?
Dì ấy lúng túng cười một tiếng, đi về phía trước hai bước: “Doanh Doanh, có thời gian thì đến nhà dì ngồi một lúc. Có mấy lời, Chi Đình là đàn ông không nói ra với ngoài miệng với cháu được, thật ra thì nó cũng không có tâm tư đó với Diệp Mạn Mạn, cháu đừng hiểu lầm...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì ấy biết con trai không cam lòng, từ việc anh ta không gọi điện, không viết thư là đã có thể cảm giác được anh ta có bao nhiêu thống khổ và sa sút. Bởi vì trước kia viết thư, gọi điện, đề tài đều không rời khỏi Lâm Doanh Doanh, bây giờ cô đã lập gia đình nên anh ta không muốn nói chuyện nữa.
Lâm Doanh Doanh thấy dì ấy không tiếp tục nói nữa, liền cười một tiếng: “Dì Liễu, cháu không hiểu lầm. Cháu và Diệp Chi Đình vẫn luôn là bạn tốt, ở trong đại viện này, hai đứa cháu vẫn là bạn thân nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-279.html.]
Dì Liễu nói: “Doanh Doanh, Chi Đình, nó rất đau khổ, đã có mấy ngày không liên lạc với nhà dì rồi, cháu có thể...”
Lâm Doanh Doanh có chút không nhịn được, không nói rõ cái gì cả, chỉ chờ cô chủ động tiếp lời sao?
Cô nhàn nhạt nói: “Dì Liễu à, anh ta cũng không có liên lạc với cháu, có lẽ, dì hỏi Diệp Mạn Mạn xem.” Cô cười một tiếng, tỏ ý mình phải đi về.
Dì Liễu đưa tay ra, dường như muốn bắt lấy tay cô, nhưng lại rụt lại, hiển nhiên là Lâm Doanh Doanh từ chối về nhà dì ấy nói chuyện.
Lâm Doanh Doanh đi hai bước, cảm giác dì Liễu vẫn chưa đi, cô quay đầu nhìn sang.
Quả nhiên, cặp mắt dì Liễu sáng lên, mong đợi nhìn cô.
Lâm Doanh Doanh: “Dì Liễu à, nếu như dì không có chuyện gì thì vào ngồi một chút?”
Dì Liễu cười nói: “Được.”
Lúc này ba người Hoắc Thanh Sơn, Hoắc Thanh Phương và Thanh Hạnh thấy Lâm Doanh Doanh vẫn mãi chưa về, liền cùng đi ra ngoài tìm cô.
Hoắc Thanh Phương: “Chị dâu, anh em nói buổi chiều dẫn chúng em đi xem chiếu bóng, có được không?”
Dì Liễu vừa nâng mắt liền nhìn thấy ba người Hoắc Thanh Sơn cười vô cùng rực rỡ, nụ cười này rơi vào trong mắt dì Liễu, lại vô cùng nhức mắt.
Lâm Doanh Doanh: “Đang nói chuyện với dì Liễu, đây là mẹ của Diệp Chi Đình. Dì Liễu, mau vào ngồi đi.”
Dì Liễu vội vàng lắc đầu: “Không được, dì nhớ ra còn có chút chuyện, trở về sẽ tìm mẹ cháu nói chuyện.”
Dì ấy vội vàng xách túi gấp gáp đi mất.
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, sải bước tiến lên nắm tay Lâm Doanh Doanh.
Lần này anh nắm có hơi dùng sức.