Lâm Doanh Doanh không nghe theo, bắt đầu giương nanh múa vuốt muốn cắn anh, "Cho anh biết răng em có cứng hay không, hãy xem thần công răng sắt răng đồng của em."
Hoắc Thanh Sơn một cánh tay đỡ cô, để mặc cô treo trên người mình như gấu koala, một tay mở cửa phòng đưa cô đi ra ngoài.
Lâm Doanh Doanh muốn anh cõng mình xuống cầu thang, "Em là một con vịt nấu chín, chân mềm nhũn không đi được, anh là cọc gỗ, anh cõng em."
Hoắc Thanh Sơn không từ chối, đi xuống hai bậc thang rồi quỳ gối ngồi xổm xuống, "Nào, lên đi."
Lâm Doanh Doanh trèo lên bờ lưng rộng lớn của anh, cảm thấy mỹ mãn nói: "Hoắc Thanh Sơn, anh tốt thật đấy. Khi em còn nhỏ, em thích nhất là để cho cha em cõng em, vai của anh rộng như vai của cha em vậy."
"Khụ khụ..." Dưới tầng truyền đến tiếng hắng giọng của đồng chí lão Lâm.
Hoắc Thanh Sơn dừng lại, không biết nên bước chậm hay là bước nhanh, hay là để Lâm Doanh Doanh xuống trước.
Lâm Doanh Doanh đã chủ động đi xuống, khoác tay anh, nở một nụ cười rạng rỡ, "Đồng chí lão Lâm, còn chưa đến giờ tan tầm, sao cha đã về rồi? Cha phải chú ý kỷ luật đó nha!"
Cha Lâm nói với giọng cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Gần đây đều là ngày nghỉ của cha!" Ông ngẩng đầu nhìn con gái và con rể đi xuống, tay chắp sau lưng, khẽ hừ một tiếng.
Hoắc Thanh Sơn dẫn Lâm Doanh Doanh bước nhanh hơn, tiến lên chào cha Lâm.
Cha Lâm mím môi bắt tay với anh, "Đến đây không làm chậm trễ công việc chứ?"
Hoắc Thanh Sơn: "Không chậm trễ, con chỉ phụ trách hộ tống."
Hai người một hỏi một trả lời, nghiêm túc báo cáo công việc một chút, sau đó cha Lâm bảo anh ngồi xuống.
Lâm Doanh Doanh vẫy tay với Hoắc Thanh Sơn để anh ngồi xuống ghế sofa, nhưng anh lại chọn ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh: ... Anh đúng là đồ cứng đầu! Anh giống như lão Lâm vậy, đầu gỗ lớn đụng đầu gỗ nhỏ!
Lúc này Trần Xung từ bên ngoài chạy vào, ngoại trừ rượu cậu còn xách theo nửa đầu heo, và một ít đồ ăn khác, ánh mắt cậu đúng lúc chạm vào Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh, cũng không dám nhìn cha Lâm, sau đó liền hô một tiếng chào thủ trưởng sau đó liền nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
Lâm Doanh Doanh thấy cha Lâm và Hoắc Thanh Sơn nói những lời khô khan, liền đi lấy nho và lựu Hoắc Thanh Hà rửa sạch trước đó, sau đó ngồi chen xuống bên cạnh cha Lâm bảo bọn họ ăn hoa quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-276.html.]
Thấy Lâm Doanh Doanh ngồi chen ghế với mình mà không ngồi chen với Hoắc Thanh Sơn, cha Lâm thoải mái hơn, sắc mặt vốn nghiêm túc đã thả lỏng ra, mang theo dáng vẻ tươi cười. Ông bắt chuyện với Hoắc Thanh Sơn, "Đừng mất tự nhiên, cứ như ở nhà mình vậy, ăn trái cây đi."
Hoắc Thanh Sơn mỉm cười, lấy một quả nho.
Lâm Doanh Doanh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh sofa, "Anh đến đây ngồi đây đi, anh không phải lính gác cũng không phải lính cần vụ, hồi hộp như vậy làm gì."
Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn liếc nhìn hai người đứng ở cửa, đó là người mà mẹ Lâm gọi đến ăn cơm.
Hai chàng trai thà tình nguyện đứng canh gác bên ngoài còn hơn ngồi đối diện với thủ trưởng.
Quá dày vò!
Lâm Doanh Doanh đưa cho lão Lâm ăn một quả nho, đã dỗ được lão Lâm trở về.
Cha Lâm: "Đừng lo ăn một mình, cho Thanh Sơn ăn nữa."
Lâm Doanh Doanh đỡ bả vai ông và cười nói: "Đồng chí lão Lâm, cha nhìn kỹ xem, người con rể này giống cha hơn so với hai người con trai của cha, đều nghiêm túc."
Cha Lâm lập tức nói: "Cha nào nghiêm túc như cậu ấy, các lão thủ trưởng cũng đều khen cha càng sống càng trẻ ra, càng ngày càng hài hước, ha ha."
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Lâm Doanh Doanh nhét một quả lựu vào trong tay Hoắc Thanh Sơn, bảo anh bóc lựu ăn: “Em vào phòng bếp giúp đỡ một chút.”
Cô đi dép lộc cộc chạy đi.
Tiếng cười trong phòng bếp phát ra không ngừng, đó là mẹ Lâm, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh vừa nấu cơm, vừa nói chuyện phiếm, nói đến chuyện Lâm Doanh Doanh đánh nhau khi còn nhỏ.
Trần Xung ở một bên thêm mắm dặm muối vào.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh thì kể chuyện Lâm Doanh Doanh dẫn theo bọn nhỏ đánh Dương Lão Lục, còn có mấy chuyện lý thú như bọn họ tham gia tuyển chọn làm người lái máy nông nghiệp.
Lâm Doanh Doanh nhạy bén thăm dò một câu: “Sao con nghe là có người đơm đặt để chê cười con thế nhỉ?”
Mẹ Lâm cười nói: “Mẹ làm món gạch cua xào dầu con thích ăn nhất này, bưng ra ngoài cho Thanh Sơn nếm thử xem.” Bà lại bảo Trần Xung cũng đi ra ngoài ngồi: “Cháu tới nhà dì cũng là khách, làm sao có thể để cháu ở trong phòng bếp dính dầu mỡ đầy người được chứ.”