Mẹ Lâm đang dạy hai chị em cách xử lý cua, bà quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, nhịn không được cười rộ lên, bà biết con gái nghịch ngợm cố ý, không biết xấu hổ, bà đương nhiên cũng sẽ không xấu hổ, chỉ là sợ Hoắc Thanh Sơn không được tự nhiên, liền cười nói: "Các con tùy tiện chơi đi, đi xem xung quanh, lát nữa gọi điện thoại cho cha con bảo ông ấy dẫn Tiểu Triệu và Tiểu Lưu về ăn cơm."
Tiểu Triệu là lính canh gác của cha Lâm, tiểu Lâm là lính làm nhiệm vụ, mẹ Lâm tương đối thân quen với hai người này.
Rời khỏi khu vực nhà bếp, Hoắc Thanh Sơn lặng lẽ hít sâu một hơi, muốn đặt cô xuống.
Lâm Doanh Doanh lại không để anh thực hiện được, chỉ huy anh lên tầng xem phòng cô.
Hoắc Thanh Sơn: "Chúng ta ra ngoài xem một chút đi. Anh thấy sân rất đẹp."
Anh sợ ban ngày ban mặt vào phòng Lâm Doanh Doanh sẽ bị đồn đại không tốt, mấu chốt nhất là sợ cô quyến rũ anh, anh nhịn không được.
Lâm Doanh Doanh giục anh đi nhanh, "Phòng em có ảnh chụp khi còn bé của em, anh không muốn xem sao?"
Hoắc Thanh Sơn: "Muốn chứ."
Anh bế Lâm Doanh Doanh lên tầng, đi đến trước cửa phòng của cô.
Lâm Doanh Doanh đưa tay mở cửa, sau đó cười xấu xa nhìn anh một cái, giống như đang nói xem bây giờ xem anh làm thế nào, dù sao đóng cửa lại, anh cũng không còn trong sạch nữa.
Hoắc Thanh Sơn: "..."
Anh ôm Lâm Doanh Doanh đứng trong phòng.
Phòng ngủ của cô được trang trí đơn giản và ấm áp, phong cách dịu dàng ngọt ngào như cô, tường có màu xanh lá cây nhạt, trên giường chăn ga là một màu hồng nhạt, bốn góc của giường có cột giường, màn màu vàng nhạt.
Phòng rộng rãi, ngoại trừ giường, dưới cửa sổ còn có bàn học, tủ sách đặt ở hai bên, ở bên kia có một dãy tủ quần áo lớn bằng gỗ chạm khắc. Ở giữa tủ quần áo lớn có một cái gương to soi được toàn thân, trên đó in hình con cá đang chơi đùa giữa lá sen.
Tầm mắt của anh rơi vào hai người đang ôm trong gương soi toàn thân, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh muốn buông cô xuống, nhưng cô ôm chặt cổ anh hơn, không chịu buông.
Áo len của cô bị cọ kéo lên trên, để lộ vòng eo nhỏ trắng nõn, sáng loáng ở trong gương, kích thích anh.
Hoắc Thanh Sơn: "Doanh Doanh, em xuống đi."
Lâm Doanh Doanh: "Em không!"
Hoắc Thanh Sơn: "Cha mẹ thấy sẽ tức giận."
Lâm Doanh Doanh: "Tình cảm của chúng ta tốt bọn họ còn vui mừng ý, tại sao lại tức giận chứ? Chẳng lẽ anh đến nhà em lạnh lùng với em như đầu gỗ, họ không tức giận sao? Đây là logic gì của anh vậy, đúng là một khúc gỗ!"
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-275.html.]
Hoắc Thanh Sơn: ... Vợ mình luôn có những lý do để ngụy biện.
Lâm Doanh Doanh hôn khóe môi anh, trêu chọc anh, "Yên tâm đi, nếu là con trai con dâu thì có thể phải chú ý một chút, con gái với con rể thì không cần. Ha ha, ba mẹ tôi quản lý anh trai em rất chặt, anh được hưởng lây của em, bọn họ rất khoan dung với anh."
Hoắc Thanh Sơn: "Xem xong rồi, chúng ta đi xuống đi."
Anh đã chịu đựng rất khó khăn.
Lâm Doanh Doanh quyến rũ anh, "Giường của em rất thoải mái, anh có muốn nằm xuống một chút không?"
Hoắc Thanh Sơn: "!!!"
Anh cảm thấy thân thể nóng lên, Lâm Doanh Doanh mà anh đang ôm cũng sắp biến thành cục than đỏ rực, vốn cảm giác thân thể cô mềm mại nhẹ nhàng trong lòng anh không có phân lượng gì, nhưng bây giờ, lại thật sự là nặng như núi Thái Sơn, không bế được nữa.
Lâm Doanh Doanh: "Nằm xuống đi!"
Hoắc Thanh Sơn: Anh không.
Chỉ cần anh không di chuyển chân, thì em sẽ không làm gì được anh.
Lâm Doanh Doanh bám lấy bả vai anh, nhìn khóe môi mím thành một đường thẳng của anh, lông mày thon dài đen đậm nhíu chặt lại, giống như đang đấu tranh tư tưởng gì đó. Cô cười, ôm mặt anh hôn lên, nhìn anh rối rắm, hôn cho đầu óc anh choáng váng luôn.
Cô vừa ăn lựu, miệng rất ngọt ngào, cánh môi mềm mại và ẩm ướt, cảm giác anh không bao giờ ăn đủ. Kể từ khi chia cách nhau, sau đó giấc mơ ngày đêm biến thành sự thật, sợi dây đang kéo căng trong đầu Hoắc Thanh Sơn sắp bị đứt.
Lâm Doanh Doanh cắn môi anh, nhìn anh vẫn còn đang rụt rè kháng cự, liền vươn đầu lưỡi ra quyến rũ đầu lưỡi của anh.
Hoắc Thanh Sơn xoay người đặt cô lên cánh cửa, giữ chặt gáy cô rồi giành lại quyền chủ động, biến nụ hôn này này thành một nụ hôn sâu như cô mong muốn.
Lâm Doanh Doanh trêu chọc người khác trước nhưng sau đó ngược lại bị hôn đến thất điên bát đảo, cuối cùng bộ não thiếu oxy, choáng váng treo trên người Hoắc Thanh Sơn.
Hoắc Thanh Sơn trầm giọng, "Còn muốn anh lên giường nằm nữa không?"
Hai má Lâm Doanh Doanh đỏ bừng lên, lại bĩu môi nói: "Như thế nào, anh không dám sao?"
Hoắc Thanh Sơn: "... Em đúng là một con vịt con bị nấu chín."
Đôi mắt to ngập nước của Lâm Doanh Doanh trừng anh, "Á à, anh chê cười em, em không tha cho anh."
Hoắc Thanh Sơn cười khẽ, "Đúng, con vịt bị nấu chín, miệng cứng."