Đang đi vào thì Hoắc Thanh Sơn dừng lại một chút, Lâm Doanh Doanh: "Làm sao vậy? Đi thôi."
Hoắc Thanh Sơn cố gắng thả lỏng cơ thể, bước vào cửa, theo mẹ Lâm đi đến một bên sofa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Lâm mời anh ngồi xuống sofa, nhưng anh lại chọn ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở một bên.
Lâm Doanh Doanh nhìn anh, thấy đúng như mình dự liệu, liền cười ha ha, cô chạy đến cửa, hướng Trần Xung cùng hai chị em bên ngoài hô: "Mấy người nhanh lên!"
Trần Xung: "Đây rồi, đây rồi!"
Cậu giúp đưa quà tặng vào nhà, nói với mẹ Lâm: "Chủ nhiệm Lục, đây là quà anh Thanh Sơn mang đến."
Mẹ Lâm bị câu anh Thanh Sơn làm cho ngây người một lúc, bà cười nhận lấy, sau đó cũng bảo Trần Xung và Thanh Phương Thanh Hà ngồi xuống, "Nam đúng là mười tám thay đổi, Trần Xung bây giờ vừa đẹp trai lại vừa có tiền đồ."
Trần Xung vội vàng khen Hoắc Thanh Sơn đúng lúc, "Anh Thanh Sơn tuổi còn trẻ đã tự mình phấn đấu thành doanh trưởng, đó mới chính là có tiền đồ ạ."
Nghe cậu khen Hoắc Thanh Sơn, mẹ Lâm vui vẻ, rộng lượng nói: "Trần Xung à, hôm nay cháu có bận không?"
Trần Xung lập tức nói: "Không bận ạ, hai ngày nay cháu đều không bận."
Mẹ Lâm: "Vậy ở lại ăn cơm, giúp nhà bác chiêu đãi Thanh Sơn một chút."
Trần Xung: "Vâng, được ạ. Cháu còn có hai chai rượu ngon, để cháu về lấy, lát nữa uống hai chén với anh Thanh Sơn."
Mẹ Lâm còn phải vào phòng bếp bận rộn, để Lâm Doanh Doanh tiếp Hoắc Thanh Sơn, dẫn anh đi dạo trong sân và trong nhà thăm quan một chút.
Hoắc Thanh Phương lập tức lôi kéo Hoắc Thanh Hà đi giúp mẹ Lâm: "Thím ơi, thím ngàn vạn lần đừng để chúng cháu ngồi không, thím nấu cơm mà để chúng cháu ngồi, chúng cháu liền cảm thấy cái ghế đó đ.â.m vào mông."
Mẹ Lâm cười rộ lên, "Các cháu này, đúng là đứa bé thật thà chất phác chăm chỉ. Được rồi, thím dạy các cháu làm mỡ cua, đây là những gì thím học được từ một bậc thầy khi thím đến Tô Châu để trải nghiệm cuộc sống, đặc biệt là chính cống. Hương vị đó rất là thần tiên mỹ vị, Doanh Doanh không thích ăn cơm mà lúc lấy món đó trộn với cơm lại có thể ăn một bát to đấy, đảm bảo các cháu nhớ cả đời."
Hoắc Thanh Phương lau khóe miệng, "Thím, mặc dù chúng cháu không biết món đó, nhưng nghe cô nói vậy mà cũng chảy nước miếng luôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-274.html.]
Chị dâu có thể ăn một bát cơm to, vậy chắc hẳn là phải rất là ngon!
Lâm Doanh Doanh nhìn các cô đi vào phòng bếp, liền ném mị nhãn cho Hoắc Thanh Sơn đang ngồi nghiêm chỉnh.
Hoắc Thanh Sơn vẫn ngồi thẳng tắp ở đó, ngay ngắn không chịu nổi, nhận được sự trêu chọc của cô, cuối cùng anh cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô.
Lâm Doanh Doanh đưa tay về phía anh, "Hoắc Thanh Sơn, anh có muốn đến thăm khuê phòng của em không?"
Yết hầu của Hoắc Thanh Sơn lên xuống, nói không nên lời cự tuyệt, gật gật đầu.
Lâm Doanh Doanh liền làm nũng với anh, giọng nói nũng nịu truyền vào tai rồi lan ra da đầu và cột sống của Hoắc Thanh Sơn, khiến đôi mắt đen thâm thúy của anh càng thâm trầm hơn vài phần.
Lâm Doanh Doanh đưa tay về phía anh, "Đi thôi."
Hoắc Thanh Sơn đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô lại giống như không có xương liền leo lên cơ thể anh, rúc vào trong lòng anh và quàng tay qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại như cánh hoa dán vào vành tai anh, "Anh có nhớ em không?"
Hoắc Thanh Sơn vốn nhớ cô đến mức không chịu nổi, từ khi nghe thấy giọng nói của cô, thì tất cả các tế bào trong người bắt đầu xao động, căn bản không chịu nổi một ít sự trêu chọc của cô, vậy mà cô còn ra đại chiêu quyến rũ anh như vậy.
Hoắc Thanh Sơn ẩn nhẫn đến thống khổ, ánh mắt thâm trầm, giọng nói cũng khàn khàn, "Doanh Doanh, đừng náo loạn."
Lâm Doanh Doanh hừ hừ, "Em có làm gì đâu. Anh bế em, em dẫn anh đến thăm phòng em, đi thôi."
Hoắc Thanh Sơn do dự, ở nhà mẹ đẻ ôm ấp như vậy có được không? Lại làm cho cha mẹ vợ cảm thấy anh là người háo sắc, không ổn trọng, không xứng đôi được với con gái người ta thì làm sao bây giờ?
Lâm Doanh Doanh nhìn anh do dự, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống, bĩu môi không vui, hừ hừ, "Anh không biết em đi đường lâu thật lâu rồi ngồi tàu đau đến mức nào đâu."
Mặc dù biết cô nói dối, nhưng Hoắc Thanh Sơn vẫn ngoan ngoãn biết điều, phục tùng mệnh lệnh của cô bế cô lên.
Cơ thể cô mềm mại, ôm trong vòng tay khiến anh không có cảm giác nặng trịch, nhưng một cái nhíu mày một tiếng cười của cô rơi vào trong lòng anh, lại nặng hơn núi.
Anh đã bị cô trói chặt.
Lâm Doanh Doanh ở trong lòng anh cũng không thành thật, cười khanh khách, chỉ huy anh đi hướng này đi hướng kia. Cô nghịch ngợm chỉ huy anh đi vào nhà bếp, hét vọng vào trong bếp: "Chủ nhiệm Lục ~~"