Mặc kệ có là Thanh Phương hay là Thanh Hà, Thanh Hạnh, nhưng các cô ấy đều đang ở nông thôn cơ mà, không thể nào xuất hiện ở chỗ này được.
Nhưng mà, làm sao lại giống như vậy nhỉ?
Anh nhanh chóng phán đoán xem nếu như mình tùy tiện đi qua đó hỏi có thể bị người ta coi là lưu manh trêu ghẹo hay không? Hoặc là anh có thể giả vờ như đi mua đồ!
Khi anh quan sát cũng phát hiện ra hai cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt đều mang theo vẻ kinh hoảng, bộ dáng giống như là bị dọa sợ không thôi vậy.
Anh có dọa người như vậy sao?
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh dĩ nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, người đàn ông này chẳng những có thân hình giống với anh cả của các cô ấy, mà dáng điệu cũng thật là giống nhau y như đúc.
Không, anh kia còn đẹp trai hơn cả anh cả, còn có thân hình nữa, càng cao hơn, càng đẹp trai hơn!
Thanh niên sĩ quan mặc quần áo không tầm thường kia, vừa nhìn là đã biết có xuất thân rất tốt, đi giày da mà cũng tự tin, thong dong như Trần Xung ở bên cạnh vậy, anh tuấn bất phàm!
Mà anh cả đã từng đi giày da một lần rồi, nói không quen, khó chịu, đi bộ bình thường cũng có chút mất tự nhiên, tuyệt đối không phải tiêu sái ung dung như vậy.
Khi Hoắc Thanh Sơn dự bị làm việc về nhà thăm người thân, đều mặc quân trang cũ đã bị giặt đến bạc màu. Ở nhà ngoại trừ làm việc thì chính là làm việc, cũng sẽ không chuyên cần đi cắt tóc, cạo mặt, mà các chị em sống chung sớm chiều với anh dĩ nhiên là cảm thấy anh cả đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng lại không có cảm giác đặc biệt gì cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ít nhất theo các cô ấy thấy, anh cả không giống với quan quân trẻ tuổi ở thành phố như Trần Xung này, không có kiểu quý khí mười phần như người ta.
Sĩ quan giống với anh cả này, theo hai chị em thấy thì chính là sĩ quan trong thành phố giống như Trần Xung vậy, anh vũ bất phàm, ai nhìn thấy cũng đều động tâm.
Hoắc Thanh Sơn không ngờ tới anh học theo người trong thành phố đi giày da như thế nào, tỏ ra tự nhiên, bình thường ra làm sao, thế mà liền có chút ý vị lột xác hoàn toàn, lại làm cho em gái ruột cũng phải thì thầm bàn tán.
Hai chị em Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh nhìn thấy đúng là kinh ngạc không thôi, cảm thấy anh lính này quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả anh cả nữa.
Đến các cô ấy cũng phải động lòng, huống hồ là chị dâu thích anh cả, lúc nào cũng muốn dính lấy anh chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-272.html.]
Ngàn vạn lần không được để cho chị dâu nhìn thấy.
Nếu như chị dâu nhìn thấy người đàn ông này, nhất định sẽ vứt bỏ anh cả rồi đi với người kia!
Các cô ấy phải liều mạng bảo vệ hạnh phúc hôn nhân của anh cả. Hai cô ấy tay cầm tay, cố gắng cản trở Lâm Doanh Doanh, để cho cô không nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
Mà Hoắc Thanh Sơn đã quyết định, chỉ làm bộ mua chút đồ để tiến gần tới quan sát một chút, nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà biết lại giống như vậy chứ.
Khi chỉ còn cách mấy bước, bỗng dưng, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói ngọt ngào, mềm mại, là nốt nhạc mà anh ngày đêm nhớ mong.
Nhất thời tim anh đập rộn lên, huyết dịch dâng trào, chỉ hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh cô.
Một khắc sau, anh liền nhìn thoáng qua được một thân hình hết sức nhu mì từ giữa hai cô gái kia, cô đang nói nói cười cười với một cảnh vệ trung đội trưởng trẻ tuổi, tuấn mỹ.
Nụ cười của cô ngọt ngào như vậy, ánh mắt vĩnh viễn đều sáng trong như nước, trong nháy mắt liền hấp dẫn toàn bộ tâm trí của anh.
Anh còn cảm thấy đã nhận nhầm hai em gái, bởi vì dù có thế nào thì hai cô ấy cũng không thể xuất hiện ở đây được.
Nhưng chắc chắn anh sẽ không thể nhận nhầm Lâm Doanh Doanh được, giọng nói của cô, dáng vẻ của cô, bóng lưng của cô, khí tức của cô... Anh đã sớm khắc thật sâu vào trong xương, cảm giác quen thuộc như hòa làm một với hơi thở của anh, làm cho anh không cần tiến lên cũng nhận ra được đó là cô.
Vậy thì cũng có thể giải thích được, tại sao hai cô gái kia lại giống với em gái, bởi vì chính là Thanh Phương và Thanh Hạnh, các cô ấy đi theo cô về nhà mẹ.
Anh dừng bước chân lại đứng tại nơi cách mấy người chưa tới mười mét, không đi về phía trước nữa.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh khẩn trương không thôi, thiếu chút nữa là bật thốt kêu lên anh cả, nhưng lại cảm thấy là không thể nào, dẫu sao anh cả còn đang ở nông trường phía bắc, nếu như anh tới thủ đô thì làm sao chị dâu lại có thể không biết được?
Lâm Doanh Doanh uống nước ngọt xong trả lại chai nước cho tiệm nhỏ kia, thúc giục Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh mau chóng uống, sau đó sao cô cảm thấy bầu không khí có hơi quỷ dị nhỉ?
“Trần Xung, mấy người đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Doanh Doanh vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn đứng cách đó không xa.