Lúc ấy Diệp Chi Đình lập tức nổi điên lên, xông lên liều mạng đẩy ngã Trần Xung xuống đất, Trần Xung cũng bị Lâm Doanh Doanh chảy m.á.u dọa cho sợ trèo tường chạy mất.
Thằng nhóc này rất ngang tàng, sau khi chạy thì quyết định một mình đi bộ về quê tìm ôm bà nội.
Kết quả chính là mẹ Lâm đau lòng con gái, nhà họ Trần lại vội vàng đi tìm con, huyên náo đến người ngã ngựa đổ.
Về sau khi Trần Xung lớn hơn hai tuổi trở về, bị các anh của Lâm Doanh Doanh chặn đánh cho một trận, báo thù cho cô.
Mà khi đó, trong đám thiếu niên đi đánh Trần Xung đã không còn bóng dáng của Diệp Chi Đình, bởi vì Diệp Mạn Mạn tới, Lâm Doanh Doanh đã âm thầm loại Diệp Chi Đình khỏi đám con trai thân thiết với cô nhất.
Nhưng sau khi đánh xong, cô và Trần Xung cũng không thù dai, thậm chí còn bởi vì chuyện ở trường học mà trở thành bạn.
Ăn sáng xong, Lâm Doanh Doanh vẫn là đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng xung quanh, chào một tiếng, nhưng lại kiên quyết không nói nhiều hơn một câu nào. Phàm là những ai muốn hỏi cô tại sao lại đột nhiên lập gia đình, thế này thế kia, Lâm Doanh Doanh chỉ đều cười qua loa lấy lệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tới buổi trưa, Trần Xung tới đưa cua cho cô.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy giọng nói liền vui sướng chạy ra ngoài, còn kéo theo của Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh, giới thiệu bọn họ một chút.
Dáng người Trần Xung cao gầy, nhìn không cường tráng, là kiểu mặc quần áo nhìn thì gầy nhưng cởi ra rồi mới thấy thịt, nhất là tướng mạo lại đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong đội cảnh vệ.
Nhưng Lâm Doanh Doanh không có tâm tư kia với cậu, bởi vì trước kia cô vẫn luôn bận rộn đấu trí, đấu dũng với bệnh lạ của mình, không có tâm tư đi nghĩ tới đàn ông, sau đó thì liền mang tất cả cho Hoắc Thanh Sơn rồi.
Trần Xung nghe Lâm Doanh Doanh giới thiệu cậu là bạn thân từ hồi còn nhỏ, liền cười lên: “Là bạn thân đánh nhau.”
Lâm Doanh Doanh đưa cua cho mẹ Lâm cất, lại bảo Trần Xung đưa các cô tới đại lễ đường nhìn một chút. Nếu như đại lễ đường không hoạt động thì những người không có nhiệm vụ không thể vào, nhưng Trần Xung có thể dẫn các cô vào.
Đi ra khỏi khu vực Tiểu Hồng Lâu, xuyên qua đường lớn Thủy Sam đến một quảng trường nhỏ, chỗ này có không ít người đang tán gẫu, trông con, bên cạnh còn có một tiệm nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-271.html.]
Trần Xung nhất định muốn mời các cô uống nước ngọt, mua kẹo lạc và bột ô mai cho các cô, còn có mấy loại như mứt vỏ hồng, sơn trà.
Lâm Doanh Doanh đứng ở chỗ đó tán gẫu với chị gái bán hàng, khi còn nhỏ cô cũng rất hay tới đây mua đồ, đã nhiều năm như vậy nên dì ban đầu đã đổi thành con gái của dì rồi.
Mấy người đang uống nước ngọt tán gẫu, ngắm nghía xung quanh thì Hoắc Thanh Phương aiya lên một tiếng, Hoắc Thanh Hạnh hỏi cô ấy làm sao vậy.
Hoắc Thanh Phương: “Sao chị thấy anh lính kia quen mắt thế nhỉ?”
Hoắc Thanh Hạnh cũng nhìn sang, chỉ thấy một người cao ngất đi tới từ xa xa, khí chất bất phàm nhìn giống như một cán bộ to trong quan quân còn trẻ tuổi, cô ấy nhỏ giọng nói: “Nhìn dáng người cũng giống anh cả thật.”
Chờ người đàn ông tới cần cách mấy mét, Hoắc Thanh Phương lẩm bẩm: “Sao dáng người lại giống như vậy nhỉ? Đừng để chị dâu nhìn thấy.”
Lỡ như chỉ là người giống người, chị dâu nhìn thấy lại xúc động thì làm sao? Dầu gì thì lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy anh trai cô ấy là đã muốn gả cho anh rồi.
Cô ấy liền kéo Hoắc Thanh Hạnh đi vào trong đứng, cố gắng cản bước Lâm Doanh Doanh đang đứng ở bên trong, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm sĩ quan có dáng người thẳng tắp kia đang sải bước tới.
Theo nhịp bước ngày càng gần của anh, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh khẩn trương không thôi, mẹ tôi ơi, làm sao lại giống như vậy chứ?
Hoắc Thanh Sơn và mẹ Lâm đã hẹn trước thời gian, nói là tới ăn cơm trưa, cho nên anh sắp xếp một chút, chừa lại đủ dư thời gian.
Anh đi đến quán cắt tóc quốc doanh để cắt tóc, cạo mặt, còn lấy quân trang mới tinh của mình ra mặc lên.
Anh đi thăm hỏi mấy kỹ thuật viên trong thành phố, sau đó mang theo đủ các loại phiếu, đi tới cửa hàng bách hóa mua rượu giá cao, mua bánh ngọt ngon nhất của Đạo Hương Thôn Thượng, còn mua mấy loại trái cây như táo, quýt, xách mấy túi quà nhiều vô kể.
Anh vào đại viện báo tên ở chỗ trạm gác trước, sau đó dò hỏi người ta biết được phương hướng nhà họ Lâm, trực tiếp xách quà đi tới chỗ đó. Chờ khi đi tới một quảng trường nhỏ, anh liếc nhìn thấy ở tiệm bán hàng nhỏ bên kia có mấy người nhìn có hơi quen mắt.
Trong đầu lóe lên một cái, anh hơi quay đầu qua nhìn, phát hiện hai cô gái đứng ở bên ngoài mặc quân trang kia sao lại giống hai cô em gái của anh thế nhỉ?
Người lớn hơn một chút kia là Thanh Hà hay là Thanh Phương? Nhìn giống nhưng lại cũng không giống lắm.