Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-06-22 23:19:53
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhất là mẹ Lâm, trong lòng bà xúc động vô cùng, đừng thấy bà sinh ba đứa con, mà hai đứa con trai gần nhau chẳng giống ai, từ lúc năm tuổi là hai người đã bắt đầu biết chạy ra ngoài chơi, như vậy thì cũng đành bó tay. Ở trong mắt bọn họ, ở bên ngoài đều toàn là thú vui và cám dỗ, còn nhà thì mãi mãi là nơi khô khan. Ở bên cạnh mẹ thì vĩnh viễn là đồ đàn bà ẻo lả không có triển vọng, thế nên họ đã xông pha ở khắp nơi như ngựa hoang.

Có con gái vẫn tốt hơn, từ nhỏ con gái đã dính lấy bà, vừa lanh lợi lại hiểu chuyện, để bà được trao tất cả nhu cầu trong lòng của một người mẹ dành cho đứa con.

Từ sau khi con gái sinh ra đời, cô vẫn luôn cười với bà, từ khi còn bé xíu là cô đã biết an ủi bà rồi. Khi bà chật vật, tức giận, con gái bà sẽ dùng đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn và thân thể bé con của mình để an ủi bà.

Khi đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt của con gái chạm vào mặt bà, thân thể đầy thịt chui vào trong lòng n.g.ự.c bà, bà lại cảm thấy người làm mẹ này thật đáng.

Lâm Doanh Doanh cầm tấm hình cô chụp chung với Hoắc Thanh Sơn, cười nói: “Cha mẹ xem, đứng nhì là Lâm Quật Khởi và Lục Vận Như, họ quá xứng đôi, một đôi trời ban, đúng không ạ?”

Mẹ Lâm cười nói: “Mẹ chưa từng thấy con không sợ xấu hổ như vậy bao giờ, đúng thật là một bà hoàng.”

Lâm Doanh Doanh đáp lại: “Đúng, hơn nữa sau khi xuống dưới quê, bà hoàng con đây còn rút ra được một kết luận.”

Mẹ Lâm cũng rất phối hợp hỏi cô là rút ra được điều gì.

Lâm Doanh Doanh tự hào giang rộng tay ra ôm cổ bà và cả cha Lâm, rồi nũng nịu nói: “Đương nhiên là cha mẹ con là cha mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này.”

Hốc mắt của mẹ Lâm ươn ướt, có lẽ khi nuôi con niềm an ủi lớn nhất không gì sánh bằng chính là thấy con gái đi lấy chồng về không hề buồn bã, cũng không hề cố gượng cười, thay vào đó là trở nên vui vẻ và thích cười nhiều hơn trước. Vẫn không quên nũng nịu ở trong trong lòng n.g.ự.c cha mẹ như trước đây, và cũng không lạnh nhạt với cha mẹ.

Như vậy là đủ rồi.

Cha Lâm vô cùng tự hào và hài lòng: “Cha nói rồi, mẹ con luôn nói cha kiêu ngạo không biết xấu hổ. Con gái của cha cũng là con gái tốt nhất ở trên thế giới này, kiên cường, có mắt nhìn và có chí tiến thủ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước, cái gì mà yếu ớt, gì mà kiêu căng, gì mà không chịu được cực khổ chứ, tất cả đều bị chính ông nuốt vào lại.

Lâm Doanh Doanh nói mấy lời buồn nôn với bọn họ một hồi, nghe thấy hai chị em đã tắm xong, liền đi dép chạy ra ngoài, dẫn các cô ấy đi về phòng.

Mẹ Lâm: “Mẹ dẫn Thanh Phương và Thanh Hạnh đi xem phòng, con đi tắm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-269.html.]

Lâm Doanh Doanh chạy đi lấy quần áo, sau đó lại lóc cóc chạy vào phòng tắm.

Mẹ Lâm dẫn Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đi xem phòng, cười nói: “Đây vốn là phòng của anh cả, anh hai Doanh Doanh, hai đứa chúng nó đã sớm ra ngoài phục vụ trong quân ngũ rồi, không có ở nhà, chăn đệm, ga giường đều là mới cả.”

Hoắc Thanh Phương vội nói: “Thím, sao lại dùng đồ mới thế, không cần cho chúng cháu đồ mới đâu, đừng lãng phí. Ở nhà chúng cháu đều dùng mấy mảnh vải vá lại, không có vải vá chúng cháu không nỡ ngủ đâu.”

Mẹ Lâm cười lên ha ha: “Không phải đồ mới, là đồ cũ giặt lại, coi như đồ mới.”

Lúc này hai chị em mới bình tĩnh lại.

Chờ mẹ Lâm đi ra ngoài, hai chị em nhìn váy vải bông mình mặc trên người, dép đi trên chân một chút, đều có chút không dám tin.

Hoắc Thanh Hạnh: “Chị ba, em... em cảm giác mình thật là vinh dự.”

Hoắc Thanh Phương: “Chị cũng vậy. Nhìn chị dâu mặc đẹp như vậy, sao lên người mình thì lại cứ thấy là lạ.”

Hoắc Thanh Hạnh nhìn gương rồi bắt đầu phiền não: “Chị ba, em... hai bên cái giường này không có thành ngăn lại, vậy... nửa đêm chẳng phải là sẽ ngã xuống sao?”

Hoắc Thanh Phương: “Sẽ không đâu, chị ngủ cũng biết điều, em xem ở trên giường đất cũng không lăn lộn qua lại mà?”

Hoắc Thanh Hạnh gật đầu một cái, thấy cũng phải. Cô ấy lên giường thử thăm dò: “Ai ya, mềm mềm, thật là thoải mái.” Cô ấy chui vào trong chăn, kéo chăn lên đắp: “Còn mang theo mùi thơm nữa.”

Hoắc Thanh Phương: “Chẳng trách nhiều người đều muốn vào trong thành phố như vậy.”

Hoắc Thanh Hạnh: “Bọn họ muốn vào trong thành phố, cũng chẳng được ở đến chỗ như này nhỉ? Vương Công nói trong thành phố có rất nhiều người, một nhà bảy tám miệng ăn chen chúc trong một phòng, vậy cuộc sống chẳng phải rất khó khăn sao?”

Hoắc Thanh Phương: “Cho nên, còn phải xem cha mẹ có tài giỏi hay không! Sau khi trở về chị cũng sẽ cố gắng gấp bội, để cho cuộc sống của chúng ta được tốt lên!”

Lâm Doanh Doanh tắm xong đi ra, lại gõ cửa một cái để xem tình hình hai chị em: “Có cái gì không thuận tiện không? Cứ nói với chị.”

Loading...