Lâm Doanh Doanh nói: “Sao mà không cần được, là chị đã không để hai em mang theo quần áo, chẳng lẽ mỗi ngày các em đều chỉ mặc mỗi bộ này?”
Mẹ Lâm cũng là một người rất cẩn thận, quần áo cũ của bà cũng chỉ bị bạc màu mà thôi, bà cao hơn so với Lâm Doanh Doanh, lúc còn trẻ bà cũng rất mảnh mai, nhưng do sinh con cộng thêm tuổi tác cao nên cũng có hơi mập ra, nếu Hoắc Thanh Phương mặc quần áo của bà thì cũng vừa vặn. Còn quần áo của bà mấy năm trước, lấy ra cho Hoắc Thanh Hạnh mặc cũng được.
Mẹ Lâm cười nói: “Hồi đầu, vợ của ủy viên chính trị hỏi mẹ có cho người ở dưới quê của ủy viên chính trị mặc được không, mẹ không chịu cho, hôm nay đúng lúc nó có hữu dụng.”
Mặc dù là quần áo cũ, nhưng đối với Hoắc Thanh Phương bà Hoắc Thanh Hạnh mà nói, chúng còn trông khí phái hơn mấy bộ quần áo mới. Ở dưới quê, có biết bao nhiêu người trẻ cũng muốn mặc quân phục màu xanh mà không được, trong thành phố cũng có rất nhiều người trẻ cũng mua vải quốc phòng màu xanh về, rồi bắt chước may thành quân phục, nhưng nó chẳng phải là quân phục thật, còn cái này thì mặc vào trông vô cùng thu hút.
Mà Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh lại ngại phải thay, nhưng vì bị Lâm Doanh Doanh hối thúc quá nên là họ phải đi thay đồ.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Đúng là rất đẹp, ngày mai để mẹ chị mang máy ảnh về, để chúng ta cùng chụp hình.”
Mẹ Lâm nghĩ chắc cô cũng đã cảm thấy mệt rồi, nên bà bảo các cô đi tắm sớm một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, ngày mai dậy chơi cũng được.
Lâm Doanh Doanh lập tức đưa hai chị em họ đi tới phòng tắm, cô còn đưa cho hai người họ một cái khăn tắm mới, bộ đồ ngủ cũ của cô từ mấy năm trước. Sau đó cô chỉ hai người tắm rồi đợi họ tắm xong thì tới lượt cô đi tắm.
Hai chị em thấy vòi nước có thể tạo ra nước nóng thì ngạc nhiên không thôi.
Lâm Doanh Doanh chỉ tay giải thích một chút: “Có một cái nồi đun nước ở đằng sau cái này, mùa đông thì cần phải bật máy lò sưởi.”
Hoắc Thanh Phương học mấy cái này rất nhanh, Lâm Doanh Doanh nói một chút là cô ấy đã biết phân biệt nước nóng nước lạnh, sau đó cô ấy đã có thể đưa Hoắc Thanh Hạnh vào tắm cùng.
Lâm Doanh Doanh khen: “Thanh Phương học nhanh thật, còn nhanh hơn so với một vài người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-268.html.]
Hồi đó, khi bà Lâm đưa con gái và cháu gái tới, cũng đã dặn hai người họ bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không tài nào nhớ được, rõ ràng chì có nước lạnh và nước nóng, cũng không biết sao lại khó khăn như vậy.
Trong khi Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đang tắm, cô lập tức chạy tới phòng của ba mẹ.
Cha Lâm không đọc sách mà là đang xem album ảnh. Lần trước liên trưởng Đinh đã gửi tới cho ông rất nhiều hình, chủ yếu là hình của Lâm Doanh Doanh, còn có hình cô chụp chung với Hoắc Thanh Sơn. Thậm chí còn có cả hình cô chụp chung với mẹ Hoắc và đám người em trai em gái nhà chồng.
Người cười vui vẻ nhất ở trong tấm hình là Lâm Doanh Doanh, cô đứng thả lỏng, còn Hoắc Thanh Sơn thì đứng kiểu nghiêm túc, nhưng do chàng trai này có dáng người cao vút, mặt mày anh tuấn, nên dù có đứng một mình hay là đứng cùng với Lâm Doanh Doanh, thì cũng đều đẹp.
Mẹ Hoắc thì lại rất câu nệ, bà nhìn về phía ống kính với ánh mắt sợ hãi và hoài nghi. Cứ như có chút hoài nghi về việc chụp ảnh.
Mấy người em trai em gái bên sui gia ban đầu có hơi cứng ngắc, nhưng sau đó thì họ càng ngày càng trở nên thả lỏng, nhất là Thanh Hà và Thanh Phong, đến cuối cùng cũng không nhìn ra là chụp hình.
Khiến người ta chú ý nhất chính là Tạ Vân, có một tấm hình, cậu bé trợn tròn cặp mắt lên giống như một con thú nhỏ đang bị hoảng sợ vậy, khiến người khác dựng đứng hết cả lông.
Lâm Doanh Doanh nhảy lên trên giường, cô nằm xuống để cùng xem với ông: “A, sao cha cũng có tấm hình này thế, cha, cha chưa biết Tạ Vân đâu, chơi với thằng bé cũng vui, thằng bé đó đúng thật là hạt dẻ cười.”
Cha Lâm rũ mắt xuống nhìn cô, rồi đưa tay ra sờ lên đầu cô, ông có thể thấy được là con gái ông đang rất hạnh phúc, không hề vì dưới quê nghèo khó mà sinh oán hận trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ban đầu, phải để cho con gái xuống thôn quê, ông cũng là lo lắng, ông rất sợ con gái mình không chịu nổi, cũng sợ con gái sẽ hận ông. Thậm chí ông còn sợ cô muốn gả cho Hoắc Thanh Sơn chỉ vì giận ông.
Mặc dù con gái ông yếu ớt, nhưng chắc chắn cô là một người đáng tự hào, ít nhất là tới bây giờ, cô chưa từng than thở với ông về cuộc sống khổ cực ở dưới quê, mà cũng không đòi quay về. Không giống… Ông cười một tiếng, trong lòng ông tràn đầy niềm tự hào.
Mẹ Lâm cũng tới đó xem, cả nhà ba người sum họp ở trên giường, cười nói vô cùng vui vẻ.