Lâm Doanh Doanh dẫn Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đi dạo ở bên ngoài một vòng, ngoại trừ gặp được vài người quen, còn lại đều là người mà họ không quen biết. Những người bạn cùng lứa không xuống dưới thôn quê, thì là đi bộ đội hoặc là vào công xưởng làm, giờ đây họ lại chẳng thấy có người trẻ tuổi nào xuất hiện.
Cô nhanh chóng dẫn hai người họ đi tới bên đường để quan sát cảnh các cảnh vệ đổi ca, dáng vẻ đẹp trai và hùng dũng lập tức chinh phục Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh.
“Chị dâu, này phải huấn luyện trong bao lâu mới có thể được như vậy?” Hoắc Thanh Phương khua tay múa chân, cô ấy phát hiện bản thân không làm được.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Nếu em gia nhập vào đại đội cảnh vệ thì em sẽ phải đi huấn luyện cả ngày lẫn đêm đấy.”
Bây giờ muốn gia nhập vào đại đội cảnh vệ cũng không dễ dàng gì, dù sao thì cũng là ở trong thành phố, còn có thể nở mày nở mặt, vậy thì phải có quan hệ.
Ban đầu mẹ muốn cho anh cả cô đi theo con đường này, nhưng anh cả cô lại không chịu, anh ấy nói mấy người bạn cùng lứa ở trong đại viện bị anh ấy đánh bại, để anh ấy đứng gác ở chỗ đó, đến lúc đó anh ấy bị bọn họ giễu cợt thì sao? Dẹp đi, còn lâu anh ấy mới làm. Anh ấy không làm, anh hai cũng không làm, sau này hai người đều đi làm xa, bây giờ cả hai đã có thành tựu của riêng mình, và hai người họ đều rất bận rộn nên cũng ít khi trở về nhà.
Khi ba người các cô về nhà thì thấy mẹ Lâm đang vừa ngân nga một bài hát trẻ em, vừa lau đồ đạc trong nhà, thậm chí bà còn đạp lên băng ghế để lau đèn đuốc ở trong phòng khách.
Lâm Doanh Doanh ngước mặt lên nhìn bà: “Ôi chao, chủ nhiệm Lục, mẹ đang làm gì thế? Con gái mẹ về không cần phải khách khí như vậy đâu. Mẹ mau xuống đây đi, nếu té chưa đủ khiến đồng chí lão Lâm đau lòng sao. Vả lại, nếu mẹ muốn lau thì ngày mai mẹ tìm một lính cần vụ tới giúp mẹ không được sao?”
Mẹ Lâm cười nói: “Vậy sao được? Này chính là tâm ý của người làm mẹ như mẹ.”
Hoắc Thanh Phương thấy vậy thì kéo Hoắc Thanh Hạnh tới xắn tay áo lên để giúp bà.
Mẹ Lâm lập tức xuống: “Được rồi, không cần lau nữa. Mấy chỗ khác thì mẹ cũng đã cũng quét dọn qua rồi, còn mấy chỗ kia, mẹ nghĩ nó bất tiện nên cũng không dọn, này không phải là vì muốn đón khách quý tới mà dọn dẹp sao.”
Lâm Doanh Doanh nắm được điểm mấu chốt một cách nhạy bén: “Mẹ, gì mà khách quý? Thì ra mẹ làm như vậy không phải là vì con sao?”
Mẹ Lâm cười nói: “Con là con gái mẹ, gì mà khách quý? Đúng là nghĩ mặt mình dát vàng mà, người nhà chồng, Thanh Phương với Thanh Hạnh mới là khách quý đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-266.html.]
Lâm Doanh Doanh bĩu môi không chịu, cô không cho phép trong nhà có gì đó quý hơn cả sự tồn tại của cô.
Mẹ Lâm chỉ chỉ ra phía bên ngoài: “Cha con về rồi kìa.”
Lâm Doanh Doanh vừa nghe bà nói vậy thì lập tức chạy nhanh ra ngoài: “Đồng chí lão Lâm, con quay về gặp cha rồi đây, cha có cảm động không?” Cô bật lên rồi nhảy một cái lên người của cha Lâm, ôm lấy cổ ông giống như khi cô còn bé vậy.
Cha Lâm ôm chầm lấy cô để ước lượng, sau đó ông cúi đầu xuống để nhìn kỹ cô hơn, ông mím môi rồi cau mày: “Hừm, cha thấy con trở nên khỏe khoắn hơn rồi, này là có nhiều thịt hơn rồi này, so với trước kia thì bây giờ trông khỏe mạnh hơn hẳn, nhìn khuôn mặt trắng hồng thế này! Chắc là về quê có tập luyện sức khỏe nhỉ?”
Mẹ Lâm cất giọng quở trách: “Trông ông đắc ý chưa kìa, này còn không phải là con gái không chịu thua kém sao? Nếu bây giờ mà quay lại lúc khốn khổ, không chừng lại nói bọn tôi yếu ớt không chịu được cực khổ!”
Cha Lâm bật cười ha ha: “Tôi là loại người đó sao?” Ông nhìn sang Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đang đứng cạnh bên, trước đây mẹ Lâm đã cũng đã nói qua với ông, ông gật đầu một cái: “Đều là những đứa trẻ ngoan, các cháu cứ xem đây là nhà mình, đừng câu nệ. Cần ăn thì cứ ăn, cần uống thì cứ uống, buổi sáng dậy sớm theo chú qua bên kia tập luyện một chút.”
Mẹ Lâm đánh ông một cái: “Không đứng đắn gì cả, ông ăn cơm chưa?”
Cha Lâm nói: “Không phải bà bảo tôi mau về nhà sao? Tôi nào dám ăn ở bên ngoài?”
Thế là mẹ Lâm lập tức đi bưng mì tới cho ông ăn.
Hoắc Thanh Phương thì xắn tay áo lên và hỏi Lâm Doanh Doanh ở đâu có cái cuốc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh cảm thấy khá ngạc nhiên, cô hỏi cô ấy: “Em cần cái cuốc để làm gì?”
Hoắc Thanh Phương nhỏ giọng nói: “Em nhổ cỏ. Em có nói với chị là buổi sáng không thích hợp để nhổ cỏ, có hạt sương, chạng vạng tối là thời điểm tốt nhất.”
Lâm Doanh Doanh không nhịn được mà cười phá lên: “Không phải nhổ cỏ đâu, ba chị nói tập thể dục buổi sáng, là khi làm lính, buổi sáng phải thổi kèn để quân đội dậy, sau đó là chạy bộ rồi bắt đầu huấn luyện cái gì đó.”