Mẹ Lâm bật cười ha ha: “Hai đứa nhỏ này đúng là chất phác, thím rất thích hai đứa. Nếu đã nước xong rồi thì mấy đứa đi ra ngoài tản bộ một chút để tiêu cơm đi, sau đó thì Doanh Doanh sẽ dẫn hai đứa đi xem phòng một chút, thím cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
Lâm Doanh Doanh duỗi người ra một cách lười nhác, rồi nằm trên ghế sô pha, trông cô giống như một con mèo lười vậy: “Hai người đi vệ sinh trước đi.”
Ăn nhiều như vậy, uống nhiều canh như vậy, chắc là cũng muốn đi vệ sinh.
Hoắc Thanh Phương bảo Thanh Hạnh đi vệ sinh trước, còn cô ấy thì nhanh chóng đi thu dọn chén đũa, rồi giành đi vào trong phòng bếp để rửa chén, không cho mẹ Lâm động tay vào nữa.
Thấy cô ấy nhiệt tình, chịu khó như vậy, mẹ Lâm cũng ngại.
Lúc Hoắc Thanh Hạnh đi vệ sinh xong và bước ra, cô ấy có hơi ngơ ngác, cô ấy không ngờ là nhà vệ sinh ở trong phòng lại có xả nước. Nếu không nhờ Lâm Doanh Doanh nói trước với cô ấy, thì cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Cô ấy cảm thấy rất choáng váng.
Lâm Doanh Doanh đợi hai chị em họ lần lượt đi vệ sinh, rồi tới lượt cô đi, sau đó cô nói với mẹ Lâm một tiếng, rồi dẫn hai người họ ra ngoài đi bộ một chút.
Lúc này, mặt trời đã sắp lặn, tiết trời tháng tám đã bắt đầu trở lạnh, Lâm Doanh Doanh quấn một chiếc khăn choàng, vừa ra cửa cô vừa cười nói: “Bên kia có một tiệm bán đồ lẻ, có thể vào đó để mua kẹo và nước ngọt.”
Hoắc Thanh Phương lên tiếng: “Chị dâu, đừng mua, bụng của tụi em muốn nổ tung luôn rồi. Hơn nữa, nước ngọt kia chắc chắn không ngon bằng nước mật ong mà thím pha, tụi em chỉ cần đi bộ một chút thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh trả lời: “Vậy để chị dẫn hai em đi qua vườn hoa ở bên kia ngắm một chút, bên cạnh là sân bóng rổ để mọi người có thể chơi bóng rổ ở đó, đi tới có hội trường, thỉnh thoảng có chiếu phim, ngày mai chị kêu Trần Xung dẫn chúng ta đi xem.”
Ba người họ vừa ra khỏi cửa, thì mẹ Lâm ở nhà nhận được một cuộc điện thoại.
Nhân viên truyền tin: “Chủ nhiệm Lục, có điện thoại tới nói là muốn tìm bà, tôi gọi xác nhận xem là bà có muốn tiếp nhận nó hay không.”
Nếu có người xa lạ trước đây chưa từng gọi qua thì chỗ truyền tin sẽ gọi xác nhận trước.
Mẹ Lâm hỏi: “Ai thế?”
“Là Hoắc Thanh Sơn.”
Mẹ Lâm vui vẻ trả lời: “Quả là đúng dịp, tiếp, tiếp, mau mau tiếp nhận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-265.html.]
Rất nhanh, chỗ truyền tin chuyển cuộc gọi đến bà, mẹ Lâm vội nhéo phần má đang cười toe toét, rồi kéo phần khóe miệng đang cong lên vì hào hứng xuống, bà bày ra dáng vẻ nghiêm túc rồi dùng giọng điệu nghiêm túc để nói alo một tiếng.
Đầu dây bên kia lập tức khựng lại, thời gian rất ngắn, có thể sẽ khó để ý tới, nhưng vì cả hai bên đều nhạy cảm và căng thẳng nên họ vẫn cảm nhận được.
“... Mẹ, con là Hoắc Thanh Sơn.”
Tiếng mẹ này, mẹ Lâm đã nghe thấy, mặc dù tỏ ra rất ổn nhưng bà vẫn lộ ra vẻ căng thẳng.
Bà cố gắng nhịn cười, hỏi: “Thanh Sơn đấy à, sao đột nhiên con lại gọi điện thoại thế?”
Hoắc Thanh Sơn trả lời: “Trong đoàn có nhiệm vụ cử con tới thủ đô, con muốn gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe mẹ và cha, nếu như có thời gian rảnh, con muốn tới nhà thăm cha mẹ.”
Mẹ Lâm cũng không kìm được mà vui vẻ đến nỗi không khép miệng lại được: “Có, có thời gian. Con đã hẹn với Doanh Doanh chưa?”
Hoắc Thanh Sơn ngẩn người: “Không ạ, con tới đây vội, con vừa gửi một bức điện báo để nói với cô ấy một tiếng là con ở trong thành phố.”
Mẹ Lâm nghĩ: Ôi, hai vợ chồng son này đều không biết gì cả, đúng là trùng hợp.
Bà hỏi cặn kẽ đơn vị dừng chân của Hoắc Thanh Sơn, lúc nào thì rảnh rỗi, tới đây bằng cách nào, vân vân, sau đó bà hẹn ngày tới thăm rồi cúp máy trước.
Sau khi cúp điện thoại, bà vui mừng phấn khởi, vừa ngân nga một ca khúc, vừa tiện tay gọi điện thoại tới đồng chí lão Lâm.
Mẹ Lâm nói: “Hôm nay ông về nhà sớm đi.”
Cha Lâm đáp: “Vậy bà cho tôi về hưu đi, không phải con gái tôi đã nói rõ ngày đến rồi sao?”
Mẹ Lâm trả lời: “Có lẽ ông suy nghĩ nhiều, gắng sức quá rồi đấy, hôm nay con bé đã đến rồi mà?”
Cha Lâm mắng: “Đồng chí Lục Vận Như, bà lại dám nói dối để lừa gạt tổ chức, nói ngày mai con gái tôi mới đến trạm, bà viết bản kiểm điểm cho tôi. Con gái tôi về nhà rồi phải không?”
Hiển nhiên là ông biết, nhưng vợ ông lại sẵn lòng đùa với ông, mà ông cũng vui vẻ đáp lại.
Mẹ Lâm thở dài: “Haiz, con gái ông phải chịu tội, nắng cháy đen cả mảng lớn như vậy mà không nói, người vừa khô vừa gầy, chậc chậc, suýt chút nữa là tôi đã không nhận ra con bé rồi!”
Cha Lâm lớn tiếng nói: “Cái gì mà gầy, đó là khỏe khoắn đấy! Ha ha, con gái tôi đã về rồi, về nhà rồi! Đã về nhà rồi! Để tôi đi tới nhà ăn xem có món thịt kho không, không được, mỗi thịt kho thôi thì không đủ, để tôi đi lấy một cái chân giò bự.”