Hoắc Thanh Hạnh gật đầu một cái: “Nó ngon thật! Ăn vào cảm giác có vị ngọt ngào, thơm thơm.”
Lâm Doanh Doanh lại bảo hai chị em ăn bánh đậu đỏ, hai người nếm thử một chút lại không cảm nhận được mùi đậu đỏ, nhưng họ thấy món này rất ngon.
Hai người, một người nếm thử một miếng nhỏ chứ không chịu ăn.
Hoắc Thanh Phương lên tiếng: “Chị dâu, em nghĩ em nên đi vào giúp thím một tay, tới giờ em chưa từng ngồi không như vậy để người khác nấu cơm cho em.”
Lâm Doanh Doanh đáp lại: “Không sao đâu, chúng ta cũng mới tới đây, mẹ chị rất vui, bà ấy đã xin nghỉ để có thời gian rãnh rỗi. Nếu bà ấy bận việc, chúng ta sẽ tự ăn cơm ở nhà, thì em sẽ làm rồi.”
Hoắc Thanh Phương hỏi cô: “Thím là cán bộ cao như vậy, mà vẫn còn phải tự mình nấu cơm sao?”
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói: “Mấy người hàng xóm xung quanh, nhà nào cũng đều có lính phục vụ tới giúp, có còn có bà vú, cũng có người cùng quê tới giúp. Nhà chị thì cha chị ta không cho phép tìm bà v.ú vào phụ giúp, cũng không cho phép dùng lính phục vụ, mẹ chị lại không chịu để cho người cùng quê của cha chị tới làm, nên này không phải là đành tự mình làm sao? Dù sao thì chị với các anh cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, phần lớn bọn họ đều ăn ở nhà ăn nên cũng không có bận gì lắm.
Hoắc Thanh Hạnh chen vào một câu: “Chị dâu, vậy sau này chị với anh em tính thế nào ạ? Ngày nào cũng đi ăn ở nhà ăn sao?”
Anh cả bận rộn như vậy, chị dâu lại không biết nấu cơm, đến lúc đó cũng không thể không ăn đúng không? Ăn đồ ăn ở nhà ăn, chị dâu ăn có quen không?
Lâm Doanh Doanh ngây người, ô kìa, cô còn chưa nghĩ tới việc này.
Hoắc Thanh Phương cười nói: “Chắc chắn mẹ em sẽ không thể phân thân ra được, nếu không thì để Thanh Hạnh đi theo hai anh chị đi.”
Hoắc Thanh Hạnh cảm thấy thắc mắc: “Vậy em có tư cách vào quân đội không?”
Lâm Doanh Doanh đưa ngón tay ra tính một chút, rồi lắc đầu một cái: “Anh của em không đủ cấp bậc.”
Lúc này, trong phòng bếp truyền tới tiếng động, Hoắc Thanh Phương lập tức kéo Hoắc Thanh Hạnh đi tới giúp mẹ Lâm bưng mì sợi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-264.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Lâm nấu ăn cũng nhanh, trước tiên bà dùng xương gà và xương heo để lấy nước canh, bây giờ trực tiếp cán bột rồi nấu mì, cộng thêm măng chua, bỏ mấy con tôm vào, rồi bỏ một ít nấm hương và cải xanh vào, rất nhanh đã ra lò. Bà còn chiên cho mỗi người một cái trứng gà.
Trước mặt Lâm Doanh Doanh là một cái chén mì nhỏ, còn Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh là mỗi người một cái bát lớn, còn có một tô để riêng ở một bên, ai ăn không đủ thì gắp thêm.
Nhìn bữa ăn thịnh soạn như vậy ở trước mặt, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh cũng không dám động đũa.
Mẹ Lâm cười nói: “Ăn đi nào, hai đứa nếm thử xem thím nấu có ngon không?”
Lâm Doanh Doanh gặp một miếng mì rồi từ từ ăn, cô ra hiệu cho hai chị em mau ăn: “Nước canh thật là ngon, măng chua là ngon nhất.” Cô ra hiệu cho hai người dùng muôi múc canh.
Hoắc Thanh Phương múc một muôi canh, cô ấy thổi thổi, rồi húp một ngụm, trong miệng lập tức đều là mùi vị thơm ngon, mặn mà, cô ấy cất tiếng khen: “Đúng là ngon quá ạ!”
Mẹ Lâm cười nói: “Kỹ thuật làm mì của thím vẫn còn kém nên thím học nấu canh.”
Hoắc Thanh Hạnh thích nấu ăn, nên cô ấy lập tức hỏi bà canh này nấu thế nào.
Mẹ Lâm nói: “Bởi vì phải đi đón ba đứa nên thím cũng chuẩn bị vội, đầu tiên là dùng xương gà, xương heo để nấu lấy nước, sau đó tôm khô và nấm hương bào vào, rồi cho thêm một chút măng chua…”
Hoắc Thanh Phương líu lưỡi: “Ôi mẹ ơi, vậy một tô mì mà chúng ta ăn tốn bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Hoắc Thanh Hạnh suy nghĩ, chị dâu vẫn luôn ăn những món này, đến nhà bọn họ thì chẳng có thịt heo để mà ăn mỗi ngày, đúng là đã khiến chị dâu phải chịu khổ rồi, sau này phải đối xử với chị dâu tốt hơn mới được.
Lâm Doanh Doanh ăn một chén mì nhỏ, húp một nửa chén canh là đã thấy no rồi, nhưng vì để Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh được ăn no, nên cô vẫn cứ từ từ ăn, không buông đũa xuống, tránh cô buông đũa xuống, hai chị em họ sẽ ngại không dám ăn nữa.
Hoắc Thanh Phương ăn một tô mì lớn, uống một tô canh, rồi mới buông đũa xuống, cô ấy có chút không dám tin mà nói: “Mẹ ơi, cháu ăn hơi quá rồi, cháu…” Cô ấy ăn giống như heo vậy, lần… Lần đầu tiên mà đã mất mặt như thế rồi. Cô ấy ngượng ngùng nhìn mẹ Lâm và Lâm Doanh Doanh, rồi xấu hổ nói: “Trong lòng cháu tự nhủ là không thể ăn quá nhiều, kết quả là ăn đến nỗi quên mất, món mì này quá ngon, đũa của cháu cứ gắp lên liên tục không nghe theo cháu.”
Hoắc Thanh Hạnh cũng gật đầu lia lịa, bản thân cô ấy cũng như vậy.