Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:04:39
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người cùng cười phá lên, chiếc xe chạy băng băng trên một con đường nhựa rất dài, hai bên đường đều là cây thủy sam cao vút và thẳng tắp, nó hướng lên trời giống như cây giáo vậy. Sau đó chiếc xe rẽ mấy lần và đến một tòa nhà có gạch ngói màu đỏ.

Lâm Doanh Doanh lập tức tỏ ra cảnh giác khi nhìn về phía cánh cửa: “Mẹ, Lão Bạch Hoa kia đang không ở nhà chúng ta phải không?”

Mẹ Lâm thắc mắc: “Lão Bạch Hoa?”

Lâm Doanh Doanh hắng giọng một cái: “Là mẹ của Diệp Mạn Mạn ạ.”

Mẹ Lâm khẽ vỗ vào mặt cô một cái: “Con, cái đứa nhỏ tinh nghịch này, đừng có dùng biệt danh, cẩn thận cha con tức giận bây giờ.” Sau đó bà gọi Hoắc Thanh Phương và Thanh Hạnh xuống xe, căn dặn với lính phục vụ vài câu, rồi bảo anh ta lái xe đi trước.

Lúc này, ở giao lộ có vài người phụ nữ mặc quần áo vải thô đang ló đầu ra nhìn, bọn họ đều là người thân thích ở dưới quê của mấy người ở lân cận. Có mấy người tò mò, nói xấu sau lưng, chỉ dựa vào sức của một cá nhân cũng có thể biến cả khu thành cái chợ bán đồ ăn. Lâm Doanh Doanh quy mấy người phụ nữ đó cùng với bà Lâm - mẹ nuôi của cha Lâm thành một giuộc, thế nên với mấy người phụ nữ đó, cô cũng không hề khách khí, mà lập tức la lên: “Mẹ, ở đây có người lo ngó dáo dác, không lẽ là đặc vụ từ đâu phái tới!”

Mấy bà mụ già kia nghe được thì lập tức “Vụt” rụt đầu lại, rồi đẩy nhau bỏ chạy.

Lâm Doanh Doanh nói với Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh: “Có hai bà cụ giống như bác gái với thím ba vậy, rất là phiền toái, cũng không thể nuông chiều bọn họ. Nếu hai em định nuông chiều bọn họ, thì mỗi ngày bọn họ sẽ nói xấu sau lưng các em, còn dám đến gần em để khua tay múa chân, rồi nói năng lảm nhảm đây. Bọn họ cũng giống chúng ta, mới chỉ vào thành phố được hai ngày thôi, so với người trong thành phố, thì họ còn bày ra dáng vẻ xem thường người khác, lúc đi mua đồ ăn quen gây khó dễ cho xã viên bán đồ rồi.”

Mẹ Lâm tự mình đi pha nước mật ong cho các cô, còn cầm theo đĩa trái cây để các cô ăn lót dạ: “Ăn tạm trước đi, để mẹ đi nấu cơm cho ba đứa.”

Hoắc Thanh Phương kinh ngạc nói: “Thím, thím còn tự mình nấu cơm sao? Để cháu tới phụ!” Cô ấy buông đồ xuống, xắn tay áo lên để định đi theo phụ bà.

Mẹ Lâm cười nói: “Hai cháu ngồi nghỉ một chút với Doanh Doanh đi. Lên xe sủi cảo, xuống xe mì, để thím cán mì sợi cho ba đứa ăn, hai đứa cũng nên nếm thử một chút tay nghề của thím.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-263.html.]

Lâm Doanh Doanh cũng rất chủ động, cô nói cô muốn đi giúp mẹ để thể hiện kỹ năng đốt lửa mới của bản thân, nhưng lại bị mẹ Lâm đẩy ra. Bà bảo Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh ngồi xuống uống nước rồi ăn điểm tâm, sau đó đi xem phòng.

Hai chị em bước vào căn nhà lầu sạch sẻ, họ đứng không được, mà ngồi cũng không xong, không biết nên đặt chân ở đâu, mà cũng không biết nên đặt tay ở đâu.

Hai chị em nhìn ở cửa sân là một cái cổng hàng rào sắt có hoa văn, sau khi đi vào trong sân, một bên là luống rau xanh um tươi tốt, một bên là cả một dàn đóa hoa tươi với đủ loại màu sắc, có một góc nhỏ là những chậu hoa trắng và xanh rất xinh đẹp, ngoài ra còn có một giàn cây nho, với những chùm nho màu tím lớn bé lẫn lộn. Mặc dù trong cái sân nhỏ này cũng có trồng các loại cây, nhưng trông không giống với ở nông thôn, rốt cuộc là ở đâu… Có lẽ là do không có mùi phân heo, cũng không có phân gà, rồi không có mấy con ruồi vo ve?

Nhìn lại căn nhà này, không phải là bùn, thậm chí cũng không phải là xi măng, sạch sẽ và bóng loáng, như thể còn có hoa văn?

Đồ dùng trong nhà cũng đều là bằng gỗ, cũng không biết là gỗ gì mà bóng loáng đến vậy, bên cạnh còn có cái ghế với mấy cái đệm chăn, cũng không biết là gì.

Lâm Doanh Doanh thấy hai chị em cô ấy đang đứng ngẩn người, không dám ngồi, cô lập tức kéo cả hai ngồi xuống ghế sô pha, bảo hai chị em uống nước và ăn điểm tâm: “Cứ xem như đang ở nhà, đừng câu nệ.”

Cuối cùng vẫn là Hoắc Thanh Phương có lá gan lớn hiện một chút, cô ấy ấn một cái vào tấm đệm lót dưới mông: “Chị dâu, cái này, cái này là gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh đáp lại: “Là ghế sô pha đấy, thật ra thì nó là một khung gỗ, sau đó bao phủ nó bằng túi xốp. Chị cũng không quen ngồi mấy cái ghế gỗ cứng nhắc kia, chị thích loại ghế sô pha này hơn. Cha chị nói như vậy mềm nhũn quá, cứ luôn không chịu, bây giờ ông ấy lớn tuổi rồi, cũng bắt đầu thích mấy cái mềm nhũn này.”

Cô bày cả người ở trên ghế sô pha, đưa cả cái chân trắng nõn lên ghế, cô còn bảo Hoắc Thanh Phương và Thanh Hạnh làm theo giống cô: “Ghế sô pha là để ngả người xuống, nếu không ngả người thì ghế sô pha sẽ mất đi ý nghĩa, giống như anh cả của hai em vậy, chỉ hợp ngồi ở trên ghế gỗ.” Cô khua tay múa chân một cái: “Thẳng vô cùng.”

Hoắc Thanh Hạnh há cái miệng nhỏ ra ăn một miếng điểm tâm, cũng không biết đây là món gì.

Lâm Doanh Doanh hỏi: “Đây là bánh hoa quế, ngon không?”

Loading...