Nhớ lại khi ấy cô ngồi xe lửa để về thôn quê, có thể nói lần đi về này, Lâm Doanh Doanh cảm thấy thoải mái nhất.
Lúc mà cô về thôn quê, cô cố gắng ngủ nhưng không được, cũng vì là đám người trên tàu vừa ồn ào vừa nặng mùi cơ thể nên tính tình của cô khi ấy vô cùng nóng nảy. Hơn nữa, Diệp Mạn Mạn ở bên cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bảo là muốn chăm sóc cho cô, nhưng cô vừa mới trợn mắt là cô ta lại bắt đầu khóc liên tục, rồi chọc cho Diệp Chi Đình trở nên khó chịu.
Bây giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi.
Thanh Hạnh phụ trách việc hát và kể chuyện cho cô nghe, còn Thanh Phương thì có thể trò chuyện cùng với nữ trợ lý kia một chút.
Nữ trợ lý kia tên là Vương Lệ Quyên, nay có cơ hội được đi học hỏi ở thủ đô nên cô ấy vô cùng hưng phấn và kích động, lúc cô ấy biết nhà của Lâm Doanh Doanh ở đâu, cô ấy không thể không mong cô chỉ bảo cô ấy thật nhiều.
Một toa chỉ có bốn người, bầu không khí giữa mọi người cũng rất là hòa hợp.
Đến khi họ tới trạm xe lửa ở thủ đô, Lâm Doanh Doanh kéo Hoắc Thanh Hạnh đi, còn Vương Lệ Quyên thì nhiệt tình giúp Thanh Phương xách hành lý, sau đó thì bọn họ theo Lâm Doanh Doanh ra ngoài.
Hoắc Thanh Hạnh nói năng một cách run rẩy: “Chị dâu, chân của em như mềm nhũn ra, đầu cũng có hơi choáng váng.”
Lâm Doanh Doanh hỏi: “Em bị bệnh rồi sao?”
Hoắc Thanh Hạnh đáp lại: “Chị dâu, sao em cứ cảm thấy mặt trời đang ở phía bắc vậy? Chị nói xem, mặt trời có thể ở phía bắc sao?”
Hoắc Thanh Phương cười nói: “Không có đâu, em đang bị mất phương hướng thôi, đợi lát nữa quen rồi là hết mơ hồ.”
Người ở dưới quê đã quen với việc ngôi nhà có bốn phương tám hướng đều có đường thông nhau, nên thấy mặt trời mọc ở đằng đông và lặn ở đằng rơi, xung quanh cũng không có tòa cao kiến trúc cao nào. Lần đầu tiên tới thành phố lớn, ở đây không có những cánh đồng và con phố quen thuộc, cũng không có những thứ phản chiếu như thế kia, cô ấy cảm thấy rất khó hiểu khi mặt trời đang lơ lửng ở phía bắc.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “May là không bị say xe. Nếu em bị say xe, mềm nhũn thành cọng mì, thì đến lúc đó đừng nói là em chăm sóc chị, mà chị còn phải chăm sóc lại cho em đấy.”
Hoắc Thanh Hạnh xấu hổ nói: “Chị dâu, cám ơn chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-261.html.]
Lâm Doanh Doanh trêu cô ấy: “Em có bị say đâu, cám ơn cái gì chứ?”
Thế là sau đó bọn cô theo đoàn người đi ra cửa trạm tàu hỏa, trên đường đi, có một người đàn ông cũng đang đi cùng họ, thấy khí chất hơn người và vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của Lâm Doanh Doanh, thì anh ta không nhịn được mà tiến tới bắt chuyện với cô.
Lâm Doanh Doanh trực tiếp đảo mắt: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Vẻ mặt của người đàn ông đang bắt chuyện lập tức trở nên rất lúng túng, và để hóa giải sự lúng túng đó, anh ta đáp lại một câu: “Tôi không ý đó.”
Lâm Doanh Doanh cũng không để ý tới anh ta, khi mọi người đi đến trạm, ai cũng vội vã đi ra ngoài, anh tới chào hỏi với một cô gái xa lạ, cười tươi như đóa hoa vậy, không phải nói là trông quen mặt thì là hỏi đang đi đâu, ở nương nhờ người thân hay có nhà ở đây, anh nói không ý đó, vậy nó là ý gì?
Vừa ra khỏi trạm, Lâm Doanh Doanh liếc mắt nhìn xung quanh đã thấy mẹ Lâm đứng ở bên kia, trên tay bà còn giơ một cái bảng to, trên đó viết: Hoan nghênh con gái trở về nhà!
Lâm Doanh Doanh không nhịn được mà nhanh chóng chạy tới, cô vừa gọi: “Mẹ, mẹ.” rồi nhào vào trong n.g.ự.c của mẹ Lâm.
Mẹ Lâm vội vàng đưa cái bảng mà bà đang cầm trên tay cho lính phục vụ, rồi ôm chầm lấy con gái, xoay hai vòng, bà không thể đợi thêm mà ôm mặt của Lâm Doanh Doanh: “Mau cho mẹ nhìn con một chút, xem con có gầy hơn không?”
Lâm Doanh Doanh ngước khuôn mặt mềm mại lên và cười với bà: “Có phải trông con đẹp hơn không?”
Mẹ Lâm rưng rưng nước mắt, bà vui vẻ nói: “Mẹ thấy là con còn có thịt hơn rồi này? Xem ra lúc con xuống dưới nông thôn có tập luyện sức khỏe, ăn nhiều nhỉ.” Bà hôn lên trán của Lâm Doanh Doanh một cái, rồi sau đó ôm cô, tiến tới nghênh đón đám người Thanh Phương.
Lâm Doanh Doanh vừa định giới thiệu cả ba người, thì mẹ Lâm đã chủ động mở miệng chào hỏi các cô, bà bắt tay với Vương Lệ Quyên trước, rồi tới Thanh Phương, sau cùng là bắt tay với Thanh Hạnh.
Hai chị em Thanh Phương và Thanh Hạnh đều cảm thấy rất căng thẳng, nhất là Thanh Hạnh, lòng bàn tay của cô ấy toàn là mồ hôi, ngay cả đầu óc cũng choáng váng vô cùng.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Mẹ, con còn chưa có giới thiệu mà, sao mẹ lại biết? Mẹ có ống dòm sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Lâm cười một tiếng: “Chỉ có bốn người các con đi cùng nhau, có cái gì mà mẹ không biết, nhưng nếu là mười bốn người, thì chắc chắn mẹ sẽ không thể nhận ra không được.”
Hơn nữa, bà cũng đã nhìn qua hình.