Lâm Doanh Doanh đi theo bọn họ ra xem, ở đằng xa đã có thể nghe được tiếng máy cày ầm ầm.
Ở hai đầu bờ có không ít xã viên đang vây xem, trên ruộng cũng có rất nhiều cán bộ đang quan sát, chỉ huy, từng người đều vừa hưng phấn vừa vui mừng, còn vui hơn cả năm mới.
Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng đều ở đây, hai đứa nó chân trần chạy như bay trên những chỗ đất đã được cày rồi, đi nhặt côn trùng trong đất.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đứng ở đầu bờ, Hoắc Thanh Hồ kêu lên một tiếng Lâm yêu tinh theo bản năng rồi muốn chạy. Tạ Vân lại kéo cậu ấy lại, nhắc nhở: “Anh ba, chúng ta là được thầy dẫn tới học tập, không phải trốn học.”
Lúc này Hoắc Thanh Hồ mới phục hồi lại tinh thần, phủi phủi vạt áo, làm ra vẻ rất bình tĩnh: “Dĩ nhiên biết rồi, anh là đang muốn nhìn xem anh và máy cày thì ai chạy nhanh hơn.”
Ba người Lâm Doanh Doanh, Hoắc Thanh Hạnh, mẹ Hoắc đứng ở đầu bờ, trong nháy mắt liền bị một đám người vây lấy, từng người trong bọn họ đều phấn khởi không thôi, liên tục khen cả nhà họ Hoắc từ Hoắc Chấn Giang đã qua đời, đến người ở trước mặt và Hoắc Thanh Sơn đang ở nông trường phía bắc.
“Thật là giỏi!”
“Còn không phải sao, đại đội chúng ta tổng cộng có năm người lái máy nông nghiệp, mà nhà Thanh Sơn đã có ba người rồi. Vậy sau này trong công xã có cày ruộng thì đại đội chúng ta luôn có thể chiếm được tiên cơ.”
“Năm nay cày ruộng cũng không cần đến người nữa, đúng là nhẹ nhõm biết bao. Thành lập tổ nông cơ quả thật là quá tốt!”
Nghe người ta khen con cái nhà mình, mẹ Hoắc rất kiêu ngạo, không tự chủ được mà thẳng tắp sống lưng lên. Khí chất tự tin, ôn uyển, dung mạo xinh đẹp, trắng bóc của bà, rất dễ dàng hấp dẫn một vài ánh mắt của mấy người đàn ông trung niên, mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng ánh mắt của bọn họ lại toát ra sự thán phục và tán thưởng.
Bà già này càng càng càng trẻ ra!
Ba ngày sau, tổ nông cơ cảm thấy mấy người lái máy nông nghiệp Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc cày bừa, gieo trồng, liền buông ra để cho bọn họ thử nghiệm, đồng thời cũng để cho xưởng nông cơ trong thành phố bắt đầu phát máy mới. Mà máy cày cũ mấy thường công lái cũng giữ lại, cái này coi như là nguyên mẫu mà cấp trên cho, bán cho công xã với giá tiền vô cùng thấp, như vậy những người lái máy nông nghiệp cũng có cơ hội rèn luyện, học tập sửa xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-257.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ trung tuần bắt đầu mở ra vụ thu hoạch mùa thu rất dài, tổ nông cở của bọn họ càng bận rộn, các xã viên cũng bận rộn theo.
Đảo mắt đến mồng hai tháng tám.
Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Hạnh đưa cô tới bưu cục công xã để nghe điện thoại, lúc xế trưa cô nhận được thông báo của người đưa thư, nói mẹ cô gọi điện thoại cho cô bảo cô buổi chiều tới nghe.
Lâm Doanh Doanh suy nghĩ nhất định là có chuyện gì gấp, nếu như không có việc gì thì mẹ đều viết thư nói, rất ít khi chủ động hấp ta hấp tấp gọi điện thoại cho cô, dẫu sao cô không tiện để nghe điện thoại. Cô và người nhà gọi điện thoại, đều là cô chủ động muốn gọi, bọn họ đều nhân nhượng thời gian cho cô.
Trước khi mẹ Lâm xuống nông thôn sưu tầm dân ca đã có về nhà rồi, cho nên Lâm Doanh Doanh trực tiếp gọi cho tổng đài hỏi số của nhà mình.
Sau khi điện thoại được kết nối, đầu kia liền truyền tới giọng nói nhu hòa, dễ nghe của mẹ Lâm.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy giọng mẹ Lâm liền làm nũng: “Mẹ thân ái, mẹ đoán xem con là ai?”
Mẹ Lâm bị cô chọc cười: “Cục cưng nhà con này, cũng đã lập gia đình rồi mà còn tinh nghịch như vậy.”
Hai mẹ con ngọt ngấy tới tới lui lui mất khoảng ba phút, Hoắc Thanh Hạnh ở bên cạnh nghe mà mắt và miệng đều không khép lại được.
Lâm Doanh Doanh và mẹ Lâm nói linh tinh một hồi, lúc này mới bắt đầu nói tới chuyện chính.
Mẹ Lâm nói với cô là không có chuyện gì gấp cả, chỉ là cha Lâm phải điều động công tác. Cha vốn là ở đại quân khu, nhưng bây giờ vì bộ đội cải cách điều động, cho nên ông bị điều đến phân quân khu nhậm chức thay mặt tư lệnh. Mẹ Lâm nghĩ đến ông lớn tuổi rồi, đi một mình không có ai chăm sóc, liền muốn đi cùng, mặc dù không liên quan lắm tới Lâm Doanh Doanh, nhưng bà vẫn muốn nói một tiếng với con gái.
Lâm Doanh Doanh chu mỏ một cái, có chút thương cảm nói: “Mẹ, vậy có còn giữ lại căn nhà kia của chúng ta không? Hay là đã bị người khác chiếm mất rồi?”
Thật ra thì đó cũng không phải là căn nhà đầu tiên của cô, dẫu sao từ nhỏ cô đã theo chức vụ của cha Lâm mà đổi hết mấy căn nhà rồi, từ quân khu tỉnh tới đại quân khu, từ căn nhà nhỏ tới chung cư, rồi đến nhà lớn, cũng đổi tới bốn ngôi nhà rồi.