Lúc ban đầu nửa tháng mới gửi cho cô một phong thư, sau đó mặc dù bắt đầu chịu khó thì cũng chỉ là một tuần lễ gửi một phong thư mà thôi, mà để đến được tay cô không biết là còn bao nhiêu ngày nữa
Lại không nói đến tần suất gửi thư cũng không chấp nhận được, trong thư kia viết, haiz, không nỡ nhìn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cái gì mà “Đồng chí Lâm Doanh Doanh, thấy thư như thấy mặt”, a phi! Ai muốn làm đồng chí với anh, em chính là ông lớn của anh đó.
Sau đó đọc xuyên suốt thì chính là nông trường phía bắc vắng lặng biết bao, gian nan, khốn khổ biết nhường nào, những tri thanh đi trước không dễ dàng biết bao, mà cô không đi theo là lựa chọn sáng suốt đến thế nào. Cuối cùng còn bày tỏ anh cố gắng làm việc, để cho điều kiện doanh trại nhanh chóng tốt lên để sớm ngày đón cô qua đó vân vân.
Mặc dù trong cả bức thư có thể nhìn thấy tâm tư nhớ cô dạt dào, nhưng không có một chữ nào rõ ràng nói rằng anh nhớ cô, anh yêu cô.
Mặc dù phụ nữ biết là bạn yêu cô ấy, nhưng cũng phải nói ra mới được! Nhất là khi hai người xa cách nhau, bạn không nói thì bạn phải đề phòng hành động của cô ấy.
Lâm đại tiểu thư liền hành động, cô truy tìm nguồn gốc thì thấy là Hoắc Thanh Sơn không nắm được tinh túy khi sáng tác, anh phải tổng kết khái quát chứ!
Khúc dạo đầu nói một câu “Cục cưng thấy chữ như thấy người, anh nhớ em”, ở bên dưới thì nói bô bô ra là tình hình nhớ như thế nào, cuối cùng tổng kết khái quát bằng một đoạn “Cục cưng, anh nhớ em, anh yêu em”, đây mới là một phong thư tình tiêu chuẩn tình chân ý thật!
Còn anh á, phong thư bây giờ của anh gọi là thư báo cáo công việc!
A, không đúng, đằng sau anh lại viết là “Em phải nhớ anh.”
Hoắc Thanh Sơn, ông nội nhà anh!
Đàn ông chó má!
Bảo cô nhớ anh, thế mà anh không nói nhớ cô sao?
Cứ không nhớ anh đấy, em nhớ mùa xuân, mùa đông, nhớ gió tuyết, nhớ mưa như thác đổ, chứ không thèm nhớ anh!
Hừ!
Cô cầm dĩa xiên một miếng bí đỏ, bỏ vào trong miệng nhai nhai, đúng là vị nhạt như nước ốc, giống như bức thư của anh vậy.
Không được, phải để cho anh học viết thư tình, là cái loại mà nóng bỏng hừng hực ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-256.html.]
Hoắc Thanh Hoa sải bước chân trở về từ bên ngoài, toàn thân thần thái phấn chấn, dù là chân trần, ống quần được kéo lên thì cũng phát ra sự quyến rũ tự tin.
Lâm Doanh Doanh liếc chị ấy một cái, cục cưng khó chịu, cục cưng tức giận.
Hoắc Thanh Hoa cười nói: “Chị nói này em dâu, em đang tức giận ai vậy? Miệng dẩu lên giống như bông hoa vậy, có dẩu lên nữa thì cũng không thể mang Thanh Sơn về đâu.”
Lâm Doanh Doanh: “Ai ya, miệng chị đúng là ngọt thật, đạp tên đàn ông chó má kia thật là sảng khoái.”
Bây giờ Hoắc Thanh Hoa đã được Lâm Doanh Doanh luyện cho da mặt cũng bắt đầu dày lên, bị người ta trêu đùa một chút cũng không nổi cáu, ngược lại còn cười càng thoải mái hơn: “Không phải thằng cả có viết thư cho em hả, tại sao em lại tức giận lớn như vậy? Nó nói cái gì, cho chị đọc xem nào?”
Chị ấy giả vờ nhìn lén thư của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh chu mỏ: “Nhìn đi, cứ nhìn thoải mái đi.”
Ngày hôm qua Hoắc Thanh Hoa cầm hai phong thư Hoắc Thanh Sơn gửi về, một phong là gửi cho tất cả mọi người, một phong là gửi riêng cho Lâm Doanh Doanh. Hoắc Thanh Hoa cố tình trêu chọc Lâm Doanh Doanh nói muốn nhìn thư của cô, Lâm Doanh Doanh còn mặt đỏ bừng cướp đi.
Cướp cái rắm ấy, hoàn toàn chẳng có cái gì sợ không nhìn được cả!
Là cái loại có cầm loa của đại đội để phát thanh cũng chẳng sợ đó.
Hoắc Thanh Hoa lại không xem thật, cười nói: “Buổi chiều, mấy đứa Thanh Phương phải tới thôn chúng ta để cày bừa, mấy em có muốn đi xem không?”
Lâm Doanh Doanh bắt đầu cúi đầu viết thư.
Hoắc Thanh Sơn, đừng có báo cáo công việc với em, em cũng chẳng phải là lãnh đạo của anh. Bây giờ em là cô giáo Lâm, em phải dạy anh viết một phong thư tình đạt tiêu chuẩn là như thế nào.
Thư chính là phải dùng những ngôn ngữ nóng bỏng nhất, đẹp nhất trong lòng anh để viết ra những nhớ nhung đối với người thương, phải viết đến mức sợ người khác nhìn thấy mới được, phải luyện viết văn nhiều, cứ nhàn rỗi là viết mấy câu, bất kể viết gì đều phải gửi tới cho cô!
Sau khi viết thư xong, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều, lúc ăn cơm trưa liền muốn đi theo mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh tới xem máy cày cày ruộng.
Học tập ở tổ nông cơ trong công xã cũng không phải là cái loại ngồi ở trong phòng học đàng hoàng nghe giảng, mà là theo chân những thường công tới đồng ruộng học tập tại hiện trường.
Trải qua cuộc huấn luyện này, thường công sẽ để bọn họ thử ra đồng làm việc.
Đúng lúc mấy đại đội gần thôn Hoắc Gia có một khoảng đất trống sau khi cắt lúa vào tháng năm thì không trồng ngô, đó là dự định nghỉ canh tác chờ cuối thu đầu đông trồng lúa mì.