Ai nói là chăn bông còn cần lồng thêm vỏ chăn chứ?
Năm đó ông chủ địa chủ cũng chưa từng được sống như vậy.
Lâm Doanh Doanh nâng nâng cái nón che nắng của mình lên, sửa sang lại cái áo choàng không tay để che nắng mà Hoắc Thanh Hạnh mới làm cho cô, nhàn nhạt cười một tiếng: “Muốn phiếu vải của cháu? Vậy thì cháu không còn phiếu vải để mua vỏ chăn nữa rồi, thím sẽ tháo chăn đi giặt giúp cháu sao? Dù thế nào thì chăn nhà cháu phải cách một tuần hoặc là mười ngày là tháo ra giặt một lần, cũng không thể giống như các thím một năm giặt có một làn được.”
Một năm giặt một lần, vậy thì cũng mang đi rèn sắt được rồi!
Thím ba Hoắc bị cô khoe giàu tới lóa cả mắt, đúng là không thể không ghen tị hơn.
Lâm Doanh Doanh khẽ mỉm cười, bộ dáng trà xanh: “Aiya, cha mẹ cháu cho cháu nhiều phiếu vải, anh Thanh Sơn của cháu lại biểu hiện ưu tú trong bộ đội nên được phát rất nhiều, bây giờ mấy cô em chồng, cậu em chồng của cháu cũng đến công xã làm người lái máy nông nghiệp, tới lúc đó còn được phân thêm phiếu, nhiều như vậy cháu cũng còn đang nghĩ phải sử dụng thế nào đây.”
Cuối cùng, cô che miệng cười hì hì một tiếng.
Không thể khoe giàu, không được để lộ tiền tài ra sao?
Lâm Doanh Doanh khinh miệt liếc nhìn thím ba Hoắc một cái, dù con voi có thu liễm, khiêm tốn như thế nào đi chăng nữa thì đối với con kiến, cơ thể khổng lồ kia của nó cũng là con lăn nghiền ép trí mạng, không còn cách nào khác, trời sinh đã như vậy rồi.
Để cho cô vì cái gọi là láng giềng hòa thuận, vì để người khác nói tốt về cô mà đi lấy lòng thứ người như bác dâu Hoắc và thím ba Hoắc?
Dẹp mẹ đi, cô làm một đại tiểu thư xấc láo, tùy hứng, cố tình làm bậy không phải sướng hơn sao?
Nhìn sắc mặt của người khác? Cút đi! Ngay cả sắc mặt của cha cô mà cô còn không thèm nhìn nữa là!
Cô dẫn mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Hạnh đến đại đội mượn một cái xe đạp, sau đó Hoắc Thanh Hạnh đèo cô, mẹ Hoắc đi một mình một chiếc, ba mẹ con tới công xã.
Đối với mẹ Hoắc mà nói, tất cả những thứ bên ngoài thôn Hoắc Gia đều mới mẻ, bà thừa nhận với Lâm Doanh Doanh là tuổi lớn như vậy mà bà cũng chưa từng đi tới công xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-253.html.]
Lúc còn trẻ ở nhà mẹ làm con ở, đừng nói đến công xã, mà ngay cả thôn bà cũng chưa ra khỏi, thậm chí nói trắng ra thì bà còn chưa ra khỏi khuôn viên nhà họ Trần.
Sau khi lập gia đình thì trong nhà đông con, chồng kiếm tiền ở bên ngoài, bà ở nhà nuôi con, làm việc nhà, hoàn toàn đều không có thời gian và tinh lực đi ra bên ngoài.
Chờ con hơi lớn một chút thì chính là Hoắc Thanh Hoa và Hoắc Thanh Sơn đi ra ngoài làm việc, mua đồ, bà vẫn không cần ra khỏi thôn.
Bà tính thử, đây lại là lần đầu tiên bà tới công xã!
Bà không nhịn được mà lau nước mắt.
Lâm Doanh Doanh thấy bà kích động như vậy, cười nói: “Sau này rảnh rỗi chúng ta liền ra ngoài đi chơi, đi chơi ở công xã chán rồi thì chúng ta đi chơi trong huyện, ở huyện chán nữa thì lại vào thành phố, trong tỉnh.”
Đến công xã, Lâm Doanh Doanh dẫn hai người đi đến Cung Tiêu Xã nhìn một chút, cầm mấy phiếu vải, phiếu thực phẩm phụ, phiếu dầu bỏ tiền mua thành vật thật.
Cô mua đường trước, có bao nhiêu phiếu đường thì liền mua hết bấy nhiêu, còn có mấy cục pin khô, dự trữ cho đèn pin và máy thu thanh.
Cô mua một cái băng đô cài tóc màu đen có răng lược cho mẹ Hoắc, còn mua hai túi lưới búi tóc, ngoài ra mua một ít sâu buộc tóc và kẹp tóc, mang về mấy cô con gái trong nhà đều có thể dùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô mua cho Hoắc Thanh Hạnh một cái khăn lụa màu xanh lá, có thể quàng vào cổ, có thể buộc tóc, thực dụng lại đẹp mắt. Còn mua áo lót kiểu nữ, quần lót cộng thêm băng vệ sinh cho Hoắc Thanh Hạnh, mua không ít giấy vệ sinh, không để cho cô ấy phải tiếp tục dùng biện pháp lạc hậu kia để giải quyết vấn đề kinh nguyệt nữa.
Mẹ Hoắc: “Doanh Doanh, con mua cho mình đi, đừng có chỉ mua cho mẹ và Thanh Hạnh. Mẹ không cần những thứ kia...”
Lâm Doanh Doanh cắt ngang lời bà: “Mẹ dùng đi! Mẹ, mẹ nhất định phải dùng. Mẹ sống nửa đời người, cuối cùng đều để nuôi lớn con cái, bây giờ đến lượt hưởng thụ quà biếu tặng của các con. Muốn mua gì, muốn ăn gì thì mẹ cứ mua.”
Mũi mẹ Hoắc ê ẩm: “Aiz, mẹ mua, mua!”
Con dâu đối xử với bà tốt như vậy, còn thân thiết hơn cả con gái, bà vừa vui mừng mà vừa cảm kích.
Gom đồ ở Cung Tiêu Xã xong, Lâm Doanh Doanh lại hỏi thăm nhân viên bán hàng một chút, biết được đại đội công xã có nghề tay trái là dệt vải. Đại đội của bọn họ trồng nhiều cây bông vải, sau khi hoàn thành giao nộp nhiệm vụ là có thể tự mình xe sợi, dệt vải, có thể mang ra công xã bán. Loại vải này không cần phiếu, nhưng giá cả sẽ đắt hơn chút.