Lâm Doanh Doanh phát hiện từ khi Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong ồn ào không ở nhà, tay thiện nghệ việc nhà Hoắc Thanh Phương cũng không có nhà, cảm giác tồn tại của Hoắc Thanh Hạnh liền cao lên.
Sáng sớm thức dạy, Hoắc Thanh Hoa liền sắp xếp: “Chị đi làm, Thanh Hạnh, em dậy làm bữa sáng, cơm nước xong đừng quên cho heo ăn, rồi ra ruộng tự lưu nhổ cỏ bắt sâu.”
Có lúc vừa tan học, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân chạy về nhà, miệng thì la hét: “Quần áo rách rồi, chị tư khâu lại đi.”
Mẹ Hoắc có chuyện cũng sẽ kêu: “Thanh Hạnh mau tới đây!”
Hoắc Thanh Hạnh bận rộn tới rất vui vẻ.
Lâm Doanh Doanh còn tính toán với mẹ Hoắc bây giờ cuộc sống trong nhà cũng tốt, tiền lương đầy đủ, không cần phải để cho một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi như Hoắc Thanh Hạnh ra đồng làm ruộng nữa. Cô ấy còn nhỏ, đầu óc cũng thông minh, cứ ở nhà làm việc nhà, sau đó học chữ, đọc sách với Lâm Doanh Doanh.
Tất nhiên là mẹ Hoắc đồng ý rồi, bà nghĩ tới một bà già như mình, suốt cả ngày cứ ở bên cạnh cô con dâu yêu kiều, bà sợ con dâu không thích. Từ nhỏ bà đã bị bà vợ cả nhà chủ bảo ban huấn luyện nên rất biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, biết tiến biết lùi không làm cho người khác phải chán ghét, khi cần thì lập tức xuất hiện, còn khi không cần thì hầu như không cảm giác được sự tồn tại của bà.
Có Lâm Doanh Doanh ở nhà ngày ngày tẩy não cho bọn họ, mẹ Hoắc cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, còn chủ động ra ngoài giao thiệp với mấy người làm dâu khác.
Mà hai người Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân đi học có thưởng, tan học đi cắt cỏ kiếm công điểm, có tiền có đường nên nghiễm nhiên là tiểu phú hào trong đám bạn học, cảm giác thỏa mãn nổ tung trong lòng, cũng cảm nhận được mùi vị khi đi học, thành tích lên cao thẳng tắp
Người trong nhà ai ai cũng vui vẻ, không cảm thấy làm sao hết, nhưng người ngoài nhìn vào lại nóng mắt.
Nhất là bác dâu Hoắc và thím ba Hoắc, ngày nào nhìn thấy mẹ Hoắc cũng cảm thấy con ngươi đều bốc khói cả lên.
Thím ba Hoắc là người không phục nhất, thím ấy vốn nghĩ chồng mẹ Hoắc c.h.ế.t rồi, gia đình này liền rời rạc, kết quả Tạ Quang Minh kia chạy tới hỗ trợ nuôi mấy đứa nhóc. Lại thấy Hoắc Thanh Sơn cưới được cô vợ Lâm Doanh Doanh là đại tiểu thư trong thành phố yêu kiều, kén chọn, ngang ngược, tùy hứng như vậy, thím ấy còn chờ mẹ Hoắc bị con dâu gọt giũa, bắt nạt, ai ngờ Lâm Doanh Doanh lại dẫn dắt cả một nhà đó càng ngày càng tốt lên, vừa thi làm người lái máy là một phát được ba người, con gái ly hôn còn có thể làm đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-252.html.]
Vốn dĩ Hoắc Thanh Hoa ly hôn, hai người họ dự tính muốn chèn ép mẹ Hoắc, giống như lúc chồng bà mới mất vậy, ai ngờ bây giờ mẹ Hoắc cũng không còn nhát gan nội liễm như trước nữa, ngược lại dám chính diện chống đối hai người họ!
Không chỉ có như vậy, Hoắc Thanh Hoa còn lên làm đội trưởng đội phụ nữ. Một đứa con gái ly hôn, về nhà mẹ không cúp chặt cái đuôi làm người, trốn trong nhà chờ tái giá, lại còn dám thẳng sống lưng đi làm đội trưởng đội phụ nữ.
Làm sao bà có thể như vậy được!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tại sao chuyện tốt nào cũng để cho bọn họ chiếm chứ?
Cả ngày thím ấy chỉ mong đợi nhà Lâm Doanh Doanh xảy ra chút chuyện gì đó, để thím ấy có thể cân bằng tâm tưởng, cho nên mỗi ngày thím ấy đều đi tới nói chuyện với mẹ Hoắc, nói xa nói gần để hỏi dò, muốn xem chuyện cười của Lâm Doanh Doanh.
Đáng tiếc, đã định trước là lần nào thím ấy cũng phải thất vọng, chỉ có thể ngắm nhìn mấy người Lâm Doanh Doanh sống càng ngày càng hưng thịnh.
Hôm nay thím ba Hoắc ăn sáng xong liền đến cửa nhà Lâm Doanh Doanh điểm mão (thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc), lại nhìn thấy mẹ Hoắc dắt xe đạp vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Hạnh theo ở phía sau.
Ba người phụ nữ vừa nói vừa cười, khỏi nói có biết bao hòa hợp.
Thím ba Hoắc cười chua xót nói: “Chị dâu, mấy người đang muốn đi làm gì đây?”
Mẹ Hoắc cười nói: “Ai ya, thím ba hả, chẳng phải là Doanh Doanh nói tháo ga giường ra giặt phiền phức, nên muốn đi mua thêm chút vải về làm vỏ chăn, còn muốn làm cho tôi một cái, thím nói xem một bà già như tôi, còn chú trọng như vậy làm gì nữa chứ? Đúng thật là.”
Ngoài miệng thì than phiền như vậy, nhưng từ chân mày tới khóe mắt đều là sự vui vẻ và đắc ý, đúng là muốn đ.â.m mù mắt thím ba Hoắc ra mà.
Thím ba Hoắc không nhịn được nói lời đ.â.m chọc: “Cháu dâu có nhiều tiền nhiều phiếu như vậy, thế thì giúp đỡ các thím một chút đi. Bọn thím có thằng con trai muốn kết hôn, nhưng lại không gom đủ phiếu vải.” Vốn dĩ thím ấy muốn chờ Thanh Phương giàu rồi thì đi vòi vĩnh Thanh Phương, thế nhưng bây giờ nghe mẹ Hoắc nói Lâm Doanh Doanh muốn đi mua vải về làm vỏ chăn, đúng là lãng phí, khoe khoang!