Mặc dù Hoắc Thanh Hà không dám nhìn thẳng vào Dương Hữu Phúc, nhưng cô ấy có liếc mắt nhìn vài lần nên biết người kia có thân thể to lớn.
Lâm Doanh Doanh vừa nghe cô ấy nói người đàn ông kia có hành vi thô lỗ, ánh mắt khiến người khác cảm thấy không thoải mái, thì lập tức nghĩ tới Dương Lão Lục, chỉ có anh ta là không có việc làm, thích đạp xe đạp đi dạo nhằm tìm mấy cô gái nhỏ để chiếm tiện nghi của người ta.
Cô nói với Hoắc Thanh Hồ: “Em quay về tìm thêm mấy người.” Cô nói một câu rồi bảo Hoắc Thanh Hồ tìm mấy đứa con trai tầm mười tuổi ra mặt, đừng vượt quá mười ba tuổi, tốt nhất là có sức lực tương đối khỏe, bốn năm người là được.
Hoắc Thanh Hồ phóng xe đạp đi như một làn khói, rất nhanh, cậu ấy đã dẫn theo một đám thiếu niên tới, trong tay mỗi người còn cầm cây gậy.
Đám con nít tỏ ra rất hưng phấn đến nỗi con ngươi phát sáng: “Chị thanh niên tri thức Lâm, chúng ta mau đi đánh Dương Hữu Phúc đi!”
Lâm Doanh Doanh nói: “Dương Hữu Phúc vẫn còn dám quấy rối con gái, hôm nay chúng ta tới nhà họ Dương để đánh anh ta một trận ra trò, khiến anh ta không dám quấy rối con gái suốt cả đời này nữa.”
Vì vậy đại tiểu thư họ Lâm đã lập tức biến thành bá vương họ Lâm, nói xong cô dẫn một đám con nít lao thẳng tới thôn Dương gia.
Đến thôn Dương gia, bọn họ cũng không giải thích với người khác, mà đi thẳng tới nhà của Dương Hữu Phúc.
Vừa hay Dương Hữu Phúc lái xe đạp đi ra ngoài đi dạo, sau khi nhìn thấy Hoắc Thanh Hạnh thì không thể nào quên được, nên anh ta đã không nhịn được mà đi loanh quanh trong thôn ở gần đó rồi mới quay lại.
Vì vậy, anh ta và nhóm nhỏ của Lâm Doanh Doanh, người thì ở con hẻm phía đông, người thì ở con hẻm phía tây, đã giáp mặt nhau.
Khi Dương Hữu Phúc lại thấy cô gái trẻ đẹp kia, vừa định tỏ ra vui sướng khi có duyên phận từ trên trời rơi xuống. Ngay giây sau, anh ta nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, thì bị dọa sợ đến nỗi suýt chút nữa tè ra quần. Anh ta xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Hoắc Thanh Hồ và hai đứa bé trai khác chặn đường.
Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Hạnh: “Có phải là anh ta không?”
Hoắc Thanh Hà gật đầu một cái: “Chính là anh ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-251.html.]
Lâm Doanh Doanh vung tay lên: “Đánh cho chị!”
Binh binh bốp bốp, Dương Hữu Phúc bị đánh đến mức ôm đầu chạy như chuột.
Mẹ của Dương Hữu Phúc chạy ra đường chửi bới, kêu trời trách đất, thì trực tiếp bị một thanh niên trẻ tuổi có tính khí nóng nảy đá một phát về nhà, bảo bà ta đừng xen vào việc của người khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong thôn Dương gia đều kiêng nể cô, thôn Hoắc gia đối xử với cô ra sao? Huống hồ chi, chỉ là một đám nhóc mới lớn đang phản nghịch thôi.
Tạ Vân la lên: “Thằng con trai lớn nhanh mà còn làm chuyện xấu, là do mẹ anh không giáo dục anh! Đáng đời!”
Cuối cùng, Lâm Doanh Doanh còn chỉ huy đám thiếu niên mới lớn phá nát xe đạp của Dương Hữu Phúc.
Hai tay cô chống nạnh, rồi mắng anh ta một tiếng: “Dương Hữu Phúc, tôi tên Lâm Doanh Doanh, có gan thì anh tới công xã tố cáo tôi đi. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám quấy rầy con gái, chắc chắn tôi sẽ chặt đứt hai cái chân của anh, để anh khỏi đi lang thang ở bên ngoài được nữa!”
Nói xong, cô dẫn người nghênh ngang rời đi.
Sau khi về nhà, cô vẫn để ý, cô bảo đám cá chạch bùn đi dò la tin tức.
Mẹ của Dương Hữu Phúc khóc tới thấu trời, bà ta đòi tới công xã để tố cáo, nhưng đây chỉ là đánh nhau cá nhân, không xảy ra án mạng mà cũng không gây náo loạn xã hội, nên cơ bản là công xã sẽ không xử lý, chỉ bảo bên đại đội tự mình giải quyết. Mà mấy cán bộ trong thôn ai cũng đều biết tính tình của Dương Hữu Phúc, chẳng những không chống đỡ mà họ còn răn dạy Dương Hữu Phúc sau này ít quấy rối con gái nhà người ta lại, đụng phải những cô con gái rượu của người ta mà bị đánh là đáng đời.
Mẹ của Dương Hữu Phúc lập tức đi xúi những người trong thôn, muốn bọn họ cho hai mẹ con bà ta chỗ dựa để tới đại đội Hoắc gia đòi lại sự công bằng, phải bồi thường và đánh trả lại. Kết quả, mấy người vợ, chồng và con trai ai cũng đều phớt lờ bà ta.
Qua mấy ngày, cô nghe đám con nít truyền tai nhau rằng Dương Hữu Phúc ngâm đắng nuốt cay, không cam lòng nên ngày nào cũng đi ra ngoài đường ở trong thôn mắng mỏ rồi khóc lóc om sòm. Kết quả, có một lần anh ta uống rượu say, không cẩn thận mà cắm đầu vào trong hố phân công cộng ở thôn!
Mặc dù không c.h.ế.t chìm nhưng nó cũng đã để bóng ma sâu sắc ở trong lòng anh ta, cả ngày nghi ngờ có người theo dõi anh ta, tìm cách hại anh ta, anh ta sợ đến mức không dám đi ra ngoài mắng mỏ nữa.
Sau khi Lâm Doanh Doanh nghe được điều này, cô đã ăn kem rất thoải mái.