Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:04:09
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù mặt dài lớn hơn so với Hoắc Thanh Sơn, nhưng anh Tạ Vân gọi Lâm Doanh Doanh là chị dâu theo mặt con nít, anh ta biết ơn vì sự giúp đỡ kích của cô, nếu không có cô thì bọn họ sẽ không được làm người lái máy kéo.

Lâm Doanh Doanh cười nói: “Cảm ơn mấy con cá của hai người, tôi rất thích ăn cá. Mọi người ở công xã nhớ giúp đỡ lẫn nhau, sau này trong công việc cũng cần phải hợp tác nhiều, chúc mọi người càng ngày càng thành công.”

Hoắc Thanh Hạnh theo bọn họ về công xã, sau đó cô ấy tìm thường công để bày tỏ việc bản thân nguyện ý rút khỏi đội, như vậy thì không cần phải thi lại để loại người khác.

Thường công lập tức đoán ra được cô là vì cảm thấy thương cho người khác nên mới chủ động rút khỏi, mặc dù cô ấy không có năng khiếu lái máy kéo, nhưng cô ấy lại vô cùng nghe lời, bảo làm gì là làm cái đó, không lười biếng, lại ham học. Qua một năm rưỡi, còn ổn định hơn là người học nhanh.

Nhưng nếu cô ấy đã muốn rút khỏi đội, thì anh ta cũng không giữ lại, dù sao thì cô ấy cũng nói rằng bản thân đã bàn bạc với người nhà xong hết rồi.

Thấy thường công đồng ý, Hoắc Thanh Hà mỉm cười ngượng ngùng, sau đó cô tạm biệt thường công, rồi lập tức đi tìm đám người Hoắc Thanh Phương để báo một tiếng.

Hoắc Thanh Phương nói: “Để Thanh Phong đưa em về nhà.”

Hoắc Thanh Hà lắc đầu: “Không cần đâu, em biết đường mà.”

Hoắc Thanh Phương đáp lại: “Em còn chưa từng tự mình ra khỏi thôn kìa.”

Hoắc Thanh Hà cười một tiếng: “Ban ngày, em không sợ.”

Mùa hè ở dưới nông thôn, hai bên đường đều là những cánh đồng xanh tươi, có cây cao lương, cây bắp, cũng có trồng xen kẽ một số cây thân thấp như cây bông vải, cây đậu phộng, cây khoai lang. Có mấy người xã viên đang làm việc ở trong đó, nên nếu trên đường động tĩnh gì thì bọn họ sẽ dễ dàng thấy.

Bởi vì phải đi học, nên Hoắc Thanh Phương cũng không khăng khăng cho người đưa cô ấy về.

Thật ra thì Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà đã dám chạy ra bên ngoài khi còn nhỏ, chẳng qua là từ trước đến giờ em gái nhút nhát lại yếu ớt nên Thanh Phương luôn quen đối xử với em gái như là một đứa con nít.

Sau đó, Hoắc Thanh Hạnh tự mình đi về nhà từ công xã, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tự mình đi xa đến vậy, nên không tránh khỏi việc cảm thấy có hơi căng thẳng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy vừa xách túi của mình, vừa cúi đầu đi thật nhanh, lại hận ở dưới chân không có phong hỏa luân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-250.html.]

Đang đi trên đường, bỗng có tiếng cười phóng đãng của một người đàn ông truyền tới ngay trước mặt cô ấy: “Ôi chao, em gái, sao em lại đi bộ thế? Để anh chở em bằng xe đạp này.”

Hoắc Thanh Hạnh bị dọa sợ hết hồn, từ làn đường bên phải, cô ấy vội chạy sang con đường bên trái rồi trực tiếp bỏ chạy.

Dương Hữu Phúc vội vàng đạp xe đạp đuổi theo: “Em gái, đừng chạy, anh không có ý xấu đâu, chúng ta đi cùng đường, có bạn đồng hành cùng trò chuyện để khỏi chán.”

Anh ta thấy một cô gái trẻ tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ mềm mại yếu ớt, tính tình dịu dàng ít nói, dễ xấu hổ, lại không dám nhìn anh ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn khoảng chừng một cái bàn tay, đang đỏ bừng lên vì kiềm chế, xinh đẹp khỏi phải bàn.

Dương Hữu Phúc lập tức trở nên động tâm, anh ta chỉ thích mấy cô gái trẻ im lặng, xấu hổ như con thỏ con vậy thôi.

Anh ta đạp xe đạp không nhanh không chậm, đi theo sát Hoắc Thanh Hạnh, sợ cô ấy không nói lời nào mà la lên, hai bên đồng ruộng đều có người đang làm việc ở bên trong, nên anh ta cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ nhìn cô ấy với ánh mắt dâm đãng, miệng thì nói anh trai em gái.

Hoắc Thanh Hà thấy anh ta không động tay động chân, chỉ là nói mấy câu không biết xấu hổ, nên cô ấy cũng không sợ lắm, dù là vậy nhưng cô ấy vẫn đẩy nhanh tốc độ bước chân đi về nhà.

Đang đi, thì cô ấy nghe thấy tiếng chuông xe đạp đinh đinh ở đằng trước, sau đó là đến tiếng cười khanh khách của Lâm Doanh Doanh, còn có giọng nói tức giận của Hoắc Thanh Hồ: “Chị lại ức h.i.ế.p người khác rồi!”

Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Sao ngốc thế, học đi xe đạp còn không nhanh bằng bà đây!”

Hoắc Thanh Hà chợt thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cô ấy không nhịn được mà lấy sức gọi một tiếng: “Chị dâu, em trai!”

Khuôn mặt của Dương Hữu Phúc lập tức biến sắc, anh ta vội vàng quay đầu xe bỏ chạy.

Lâm Doanh Doanh đưa Hoắc Thanh Hồ, Tạ Vân và mấy con cá chạch bùn tới đây để học lái xe đạp, thuận tiện nghênh đón Hoắc Thanh Hà.

Cô đè vành nón bị gió thổi xuống, thấy sắc mặt của Hoắc Thanh Hà không đúng lắm nên cô hỏi: “Sao thế? Có người quấy rầy em?”

Hoắc Thanh Hà mím môi, muốn nói không có gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt đào hoa long lanh của Lâm Doanh Doanh tràn đầy sự nghiêm túc, thì cô ấy lập tức gật đầu một cái.

Lâm Doanh Doanh hỏi: “Vậy tên lưu manh đó trông ra sao?”

Loading...