Tạ Quang Minh: “...” Từ khi cháu dâu bước vào cửa, đứa nhỏ này càng ngày càng ngỗ ngược.
Mấy đứa nhỏ vì để tranh giành cục kẹo kia, mà tranh nhau kể chuyện mà bản thân chúng biết, ngày nào góa phụ Vương kia cũng tới nhà, ngày nào người nhà cũng nói góa phụ Vương kia tốt đến cỡ nào.
Tạ Quang Minh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, có làm thế nào cũng không hề nghĩ tới việc góa phụ Vương lại là một người có tâm cơ đến thế, vì muốn gả cho chú ấy mà cô ta có thể sử dụng thủ đoạn như vậy. Chú ấy cũng không có núi vàng núi bạc, cô ta làm thế để làm gì chứ?
Mãi đến khi mấy đứa nhỏ hào hứng cầm kẹo rời đi, Tạ Vân mới nhìn chú ấy một cách đắc ý, chú ấy còn chưa kịp hoàn hồn.
Mẹ Hoắc thở dài: “Là người, không thể quá toan tính.”
Tạ Quang Minh có điều kiện tốt, lại còn trẻ, nếu không phải chú ấy có con, nói rõ ra là không tìm cô gái lớn chưa lập gia đình, thật ra thì vẫn có cô gái lớn tuổi hơn mà chưa kết hôn bằng lòng gả cho chú ấy.
Cho dù kết hôn lần thứ hai là người có đã chồng c.h.ế.t hoặc là ly dị, vẫn có nhiều người muốn gả cho chú ấy, nhưng vì chú ấy không muốn đối xử tệ với Tạ Vân, nên cũng lựa chọn rất cẩn thận. Không thể quá hung dữ, không được để cho đứa nhỏ bị uất ức, quá keo kiệt lại thiên vị cũng không được.
Qua nhiều lần gặp mặt như vậy, chỉ có cái cô Vương Hương Vân này là vừa mắt, không ngờ lại là người… Có tâm cơ nhiều nhất. Có thể sử dụng thủ đoạn này, cho thấy thật tâm không phải là muốn gả cho chú ấy, khiến chú ấy cảm thấy ập hãi, vì vậy chú ấy đã hoàn toàn cắt đứt ý định cưới Vương Hương Vân.
Dù sao ở đây, Tạ Vân cũng có mẹ, có anh chị, nghĩ thế nào cũng thấy tốt hơn so với việc đi theo mẹ kế, Tạ Quang Minh nản lòng nên lập tức nghĩ thôi bỏ đi, cũng không cần phải kết hôn nữa.
Đợi sau khi Tạ Quang Minh đưa mấy đứa nhỏ rời đi, Lâm Doanh Doanh nói với Hoắc Thanh Hoa: “Lòng dạ của những người xung quanh là đáng sợ nhất, bởi vì chị tin tưởng anh ta, không nghĩ tới việc anh ta sẽ lừa gạt chị, thì thường là chị có thể bị lừa gạt cả đời.”
Hoắc Thanh Hoa cho là cô đang nói tới Vương Hương Vân, gật đầu một cái, rồi thở dài nói: “Đúng thật, may là chú ba không cưới cô ta, có tâm cơ đến như vậy, đến lúc đó không phải là chú ba và Tạ Vân phải chịu cho cô ta gây khó dễ đến c.h.ế.t sao?”
Lâm Doanh Doanh quay đầu sang nhìn chị ấy, rồi khẽ cười một tiếng, cô bắt chước giọng của Đinh Quế Thành mà gọi chị ấy một tiếng: “Hoa nhi~”
Hoắc Thanh Hoa hỏi: “... Em lại muốn làm gì?”
Lâm Doanh Doanh cười vô cùng vui vẻ: “Chúc mừng chị thoát khỏi Vương Hương Vân phiên bản nam.”
Bây giờ phần tính khí nóng nảy mà Hoắc Thanh Hoa dành cho Lâm Doanh Doanh cũng biến mất, cảm thấy không thể nói gì khác hơn: “Biết mẹ chồng em là người tốt, chồng em là người tốt, chúc mừng em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-248.html.]
Lâm Doanh Doanh chắp tay thi lễ, cười nói: “Cùng vui cùng vui!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hoa suy nghĩ: Xem em kiêu ngạo chưa kìa.
Bởi vì chị cả đã ly dị, lại còn được lên làm đội trưởng đội sản xuất phụ nữ của bọn họ, nên các em trai, em gái đều vui mừng thay cho cô. Sau bữa cơm tối, cả gia đình ngồi trong sân hóng mát, cười nói vui vẻ giống như đang ăn tết vậy.
Ngay cả người cố tỏ ra lạnh lùng và ngầu như Hoắc Thanh Hồ cũng cười phát ra tiếng heo!
Chỉ có mỗi Hoắc Thanh Hạnh là vẫn luôn yên lặng, giống như người vô hình vậy.
Lâm Doanh Doanh phát hiện cô gái Hoắc Thanh Hạnh đây đang có tâm sự, cô không thể ngồi nhìn cô gái xinh đẹp, khôn khéo ngồi cô đơn một mình.
Thường ngày con bé này hay im lặng, cũng chủ động tự ẩn mình, che giấu cảm giác tồn tại, nên người nhà cũng không chú ý đến tâm tư của cô ấy, không biết có tâm sự hay không.
Lâm Doanh Doanh biết nếu cứ trực tiếp hỏi cô ấy thì cô ấy sẽ không chịu nói, thế thì cô sẽ cho cô ấy có cơ hội tự mình nói ra là được.
Buổi tối, sau khi Lâm Doanh Doanh đi tắm xong, cô cầm quạt lá vừa quạt vừa nhìn mấy cô em chồng, định tìm người ngủ cùng. Khi không ngủ được, thì ít nhất là có ai đó kể chuyện để ru ngủ.
Hoắc Thanh Hoa chắc chắn không được, chị ấy sẽ mắng người.
Hoắc Thanh Hà cũng không được, cô ấy sẽ liên tục hỏi cô ở trong thành phố có những gì thú vị.
Hoắc Thanh Phương thì cũng không được, cô em chồng này vừa nằm xuống đã lập tức ngáy khò khò rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Thanh Hạnh cũng không tệ, vì cô tiểu thư này là người hướng nội nên tính tình cũng có chút nhút nhát, tính cách của bản thân không rõ ràng, chị dâu bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó. Nếu Lâm Doanh Doanh bảo cô ấy kể chuyện để ru cô ngủ, vậy thì cô ấy sẽ vắt hết óc để kể đến khi Lâm Doanh Doanh vào giấc, tuyệt đối sẽ không hỏi dò chuyện của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Thanh Hạnh, tối nay em ngủ với chị đi.”
Hoắc Thanh Hạnh ngẩn người, sau giây sau cô ấy đồng ý: “Dạ vâng.”