Chú ấy cũng chưa đưa ra quyết định cuối cùng, mà nghĩ bản thân nên suy xét kỹ lưỡng một chút để tránh việc đứa nhỏ cảm thấy uất ức, kết quả là bị hai thằng nhóc thối này đem ra chất vấn, mặt mũi gì mất hết.
Hoắc Thanh Hoa cầm đũa gõ Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân: “Hai đứa ăn xong rồi thì mau đi làm bài tập đi, đúng là một ngày không dạy dỗ là bắt đầu hư.”
Hai đứa nhỏ tức giận bỏ chạy.
Hoắc Thanh Phong chỉ lo nghĩ tới việc phải đi ra ngoài để khoe bản thân đã thi đậu cuộc thi lái máy móc nông nghiệp, giờ học ở công xã, nên cậu đã ăn liền một mạch ba mươi sủi cảo rồi chạy đi.
Hoắc Thanh Hoa đặt sủi cảo đã nguội vào trong khay rồi đưa cho Tạ Quang Minh ăn.
Hoắc Thanh Hà lên tiếng: “Chị cả, em vẫn chưa ăn no mà!”
Hoắc Thanh Hoa đáp lại: “Không đói được đâu, em chỉ biết lo ăn.”
Mẹ Hoắc đuổi Hoắc Thanh Hà vào nhà bếp rửa chén, trên bàn không còn con nít nữa, chị ấy lặng lẽ hỏi Tạ Quang Minh: “Chú, chú ba, chú quyết định là thím Vương kia sao?”
Tạ Quang Minh nuốt sủi cảo ở trong miệng xuống rồi nói: “Chị dâu, không… Không có đâu, nhìn thêm chút nữa cũng được. Tạ Vân không thích cô ấy lắm.”
Hoắc Thanh Hà lại không cho là đúng: “Chú ba, chú gấp cái gì? Chú còn trẻ như vậy, có sức để làm việc, dáng vẻ lại đẹp trai, tìm một người vợ cũng đơn giản mà?”
Tạ Quang Minh ngượng ngùng cười một tiếng: “Dễ thế sao, nhưng để tìm người thích hợp thì không dễ gì.”
Mấy người đàn ông với thanh niên ở dưới nông thôn, ai xúm nhau ảo tưởng muốn lấy phụ nữ xinh đẹp, nhưng với những người đàn ông đã có tuổi, nhất là người làm cha, cũng rất sợ phải nói về vấn đề này, họ luôn cảm thấy xấu hổ, ngượng đến cuống cuồng.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều người đi coi mắt không có được cơ hội hiểu rõ nhau hơn, gặp mặt cũng nói chẳng được mấy câu, mọi chuyện đều nghe theo lời người mai mối, sau khi kết hôn, có biết bao nhiêu người thấy hối hận không thôi nhưng cũng đã muộn rồi.
Mẹ Hoắc nói: “Gần đây tôi có nghe bác gái Hoắc và thím ba nói là thím Vương tốt, cái gì mà chịu khó, rồi hào phóng, biết lo cho gia đình, hiếu thuận, tính tình thẳng thắng, không xấu bụng, cũng không biết là thật hay giả.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà vợ cả và thím ba Hoắc biết hai nhà bà và Tạ Quang Minh có quan hệ không bình thường, Tạ Quang Minh tôn trọng bà, nghe theo ý kiến của bà, nên nhân lúc không có ai, tới thủ thỉ với bà để nói cái cô Vương Hương Vân kia tốt biết bao, xứng đôi với Tạ Quang Minh đến cỡ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-247.html.]
Hoắc Thanh Hoa nhanh mồm nhanh miệng nói: “Thôi bỏ đi, chỉ cần bác gái Hoắc và Vương Tiểu Hồng nói là đủ rồi.”
Chị ấy vì để tìm đồng minh, mà lập tức quay đầu sang nhìn Lâm Doanh Doanh - người đang ngồi dùng cái miệng nhỏ để húp chén canh sủi cảo ở bên kia, rồi nói: “Doanh Doanh, em nói có đúng không?”
Lâm Doanh Doanh ăn tám cái sủi cảo xong thì không thể chống đỡ nổi nữa, đang uống nước canh luộc từ sủi cảo của mẹ Hoắc, cô gật đầu một cái: “Vật họp theo loài, người chia theo bầy, hai người chưa nói mẹ em khá giả, cho nên em đánh giá, những gì hai người nói chắc chắn là không tốt.”
Hoắc Thanh Hà cười một tiếng: “Chẳng phải là rõ ràng rồi sao? Bác gái và Vương Tiểu Hồng bị mua chuộc rồi.”
Đồng quan điểm, mấy người phụ nữ ở nhà họ Tạ kia bài xích mẹ Hoắc, cả ngày tẩy não Tạ Quang Minh, hiển nhiên là sẽ được thu lợi.
Hoắc Thanh Hoa nói: “Vậy phải có bằng chứng, không nên suy đoán bậy bạ.”
Hoắc Thanh Hà đáp: “Để chị dâu tôi nghĩ kế cho, chị ấy quản lý việc nhà, nhất định là có biện pháp chứng minh.”
Tạ Quang Minh: “... Không, không cần đâu, mọi người không cần phải xem trọng việc này.” Chú ấy có hơi xấu hổ.
Lâm Doanh Doanh lên tiếng: “Kết hôn là chuyện hệ trọng cả đời, sao có thể coi thường được.” Cô đi vào trong phòng, ôm hũ kẹo ra và nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Thanh Hà tò mò nên lập tức đuổi theo cô để xem, vừa ra ngoài đã thấy Lâm Doanh Doanh đứng ở ngoài cửa nhìn ra.
Ở giao lộ có mấy đứa con nít đang chơi đùa, cả Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân cũng ở đó.
Cô lập tức ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho bọn nhỏ tới, đợi hai đứa nhỏ về, cô lặng lẽ nói bên tai cả hai một hồi, xong rồi thì cô đưa một nắm kẹo cho bọn nhỏ rồi đuổi bọn nhỏ đi.
Rất nhanh, Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân đã dùng số kẹo đó để dụ dỗ mấy đứa nhỏ của bà Hoắc, Vương Tiểu Hồng và nhà lão Tạ.
Mấy đứa nhỏ này đang ở tầm sáu bảy tuổi, có cả bảy tám tuổi, cũng là lúc chỉ biết ăn biết chơi, những người lớn nói gì cũng không nghi ngờ bọn nhỏ, mà dáng vẻ của bọn nhỏ cũng không phải là thông minh lắm, không phải là loại người thông minh lanh như Tạ Vân.
Tạ Vân dẫn bọn nhỏ ra gian nhà chính, rồi cất giọng lảnh lót nói: “Mọi người nói cho cha tôi và bà tôi nghe một chút, cái cô góa phụ Vương kia đã mua chuộc người thế nào, ai nói được nhiều, lại nói hay, tôi lập tức cho người đó một cục kẹo!”
Nói xong, cậu bé đặt một cục kẹo sữa thỏ trắng lên trên bàn, rồi nhìn sang Tạ Quang Minh.