Lâm Doanh Doanh nhìn vào chăn đệm của mẹ Hoắc, đệm đều đã bị vá chằng vá đụp, bà cụ giản dị cả một đời rồi, bà không nỡ ăn, không nỡ mặc, cái gì cũng muốn để lại cho con gái.
Cô đứng dậy chạy vào gian phía đông mở tủ quần áo của mình ra, bên trong có vải cô mua khi kết hôn, còn có phiếu vải của cha mẹ, mấy người cậu út cho.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô lấy hết vải có sẵn ra, định làm quần áo cho người nhà, lại đi mua một ít vải không cần phiếu nữa, làm ga giường và vỏ chăn.
Ga trải giường và vỏ chăn là vũ khí vệ sinh sắc bén, nếu như không có thì tấm đệm và chăn chẳng mấy ngày là đã tối màu hết rồi.
Lâm Doanh Doanh gọi Hoắc Thanh Hoa ôm ra giúp cô, lại kêu mẹ Hoắc ra xem, để cho bọn họ nhìn làm quần áo và vỏ chăn.
Mẹ Hoắc: “Doanh Doanh, con giữ lại đi, chờ con đến nông trường không chừng cần đó. Trước khi Thanh Sơn kết hôn cũng đã vô cùng túng thiếu, anh trai có thể chịu được khổ cực thì em trai, em gái cũng có thể chịu, không cần cho chúng nó.”
Hoắc Thanh Hoa cũng đồng ý: “Đây là đồ của em, em giữ lại đi.”
Lâm Doanh Doanh cười lên: “Dù sao thì cũng chỉ để không ở đó, mọi người làm quần áo mặc thì càng tốt. Bây giờ bọn chúng đều đến công xã làm việc rồi, coi như là nửa nông dân, cũng không thể quá giản dị được.”
Những ngày tiếp theo, Hoắc Thanh Hoa bắt đầu làm việc ở nhà mẹ. Chị ấy có thể lực, chuyên cần, giỏi giang, trước khi lấy chồng mọi người đều thích làm việc cùng với chị ấy, bây giờ chị ấy đã về tất nhiên cũng hoan nghênh. Mấy thiếu nữ và những cô vợ trẻ cũng không gạt bỏ chị ấy, ngược lại vui mừng vì chị ấy đã trở lại, cũng chúc mừng chị ấy đã thoát khỏi biển khổ.
Mới trở về được ba ngày thì đã có người đến cửa làm mai, có người đã kết hôn hai lần sinh con rồi, có người kết hôn hai lần chưa có con, còn có thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn muốn cưới chị ấy.
Tất cả Hoắc Thanh Hoa đều bảo mẹ Hoắc từ chối, mới ly hôn mà đã xem mắt, xấu hổ biết bao.
Trưa ngày hôm đó, mẹ Hoắc đang cắt lát dưa chuột ở trong bếp, Lâm Doanh Doanh ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa sát mấy miếng lên trên mặt.
Hoắc Thanh Hoa vác cuốc và một bó cỏ xanh về, thấy cô như vậy thì cười nói: “Em có thể bình thường một chút được không, không nhìn thấy mặt mà vẫn có thể ăn dưa chuột được.”
Lâm Doanh Doanh cũng đắp một vài miếng cho chị ấy, cười híp mắt mềm mại nói: “Bị phơi nắng mặt khô hết rồi, cái này gọi là bổ sung nước khẩn cấp, vô cùng hữu hiệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-243.html.]
Hoắc Thanh Hà mới vừa rửa mặt ở trong sông, cũng không ngại mình bẩn, lấy xuống trực tiếp nhét vào trong miệng nhai nhai, nói chuyện trong đội với hai người.
Đội trưởng ba trong đội sản xuất của bọn họ bị đau thắt lưng, cho nên phải tuyển ra một đội trưởng, ngoài ra đại đội còn nói phải chọn đội trưởng là phụ nữ để thành lập một đội sản xuất nữ.
Mẹ Hoắc: “Có nghiêm trọng không? Lát nữa con đi tặng một đồng và hai mươi quả trứng gà rồi nhìn xem, đội trưởng đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều.”
Lâm Doanh Doanh nhét hai miếng dưa chuột vào trong miệng, nhìn Hoắc Thanh Hoa: “Chọn đội trưởng?”
Hoắc Thanh Hoa gật đầu một cái, cũng nhét hai miếng vào trong miệng mình, sau đó chẳng biết nghĩ thế nào mà lại không nhịn được dán hai miếng lên trán mình, sau khi chà chà xong thì mới ý thức được đầu óc mình có vấn đề rồi, vội vàng nhét vào trong miệng nhai rộp rộp.
Lâm Doanh Doanh nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, chị đi tham gia tuyển chọn đi.”
Tìm chút chính sự cho chị cả chồng vừa mới ly hôn làm, tránh cho chị ấy cả ngày ở nhà nhìn chằm chằm mình.
Hoắc Thanh Hoa trợn to mắt nhìn cô: “Ôi mẹ tôi ơi, em nói em thật là dám nghĩ mà. Em bảo chị đi làm đội trưởng đội sản xuất, sao em không lên trời luôn đi?”
Lâm Doanh Doanh liếc chị ấy một cái: “So với người ta chị thiếu miệng hay là ít hơn một cái lỗ tai? Tại sao lại không thể làm được chứ?”
Từ trước đến giờ Hoắc Thanh Hoa luôn hùng hùng hổ hổ lại bắt đầu xấu hổ: “Em dẹp đi. Chị lại chẳng có học thức, lại...”
“Chị không biết làm ruộng hả? Không biết phân chia công việc sao? Em thấy chị ở nhà cái miệng nhỏ cứ xa xả ra, sắp xếp cho cả một nhà đâu ra đấy.” Lâm Doanh Doanh lấy mấy lát dưa chuột trên mặt xuống, vứt vào chậu cho gà ăn ở bên cạnh.
Từ trước đến giờ mẹ Hoắc luôn ủng hộ Lâm Doanh Doanh vô điều kiện, cô nói cái gì thì chính là cái đó, không phải chỉ là tranh cử đội trưởng ba sao, cũng không phải là đại đội trưởng, sợ cái gì?
Sau khi Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân biết được cũng ủng hộ Hoắc Thanh Hoa đi thử vô điều kiện: “Em thấy được.”
Khi chú ba Tạ tới ăn cơm cũng cười nói: “Lúc trước khi Thanh Hoa ở nhà, mấy cô vợ trẻ khó dây dưa kia đều nghe nó, chức đội trưởng đội phụ nữ này giống như là chuẩn bị cho nó vậy.”
Các đội đều có mấy người phụ nữ khó ở như vậy, phân công công việc không được tốt, các đội trưởng nam phân chia cho các cô ấy không rõ ràng, miệng không đủ uy, ai ai cũng đều rất đau đầu.