Chú ba Tạ cười nói: “Mấy đứa Thanh Phong hôm nay phải thi nên không về được, qua mấy ngày nữa lại được nghỉ phép, chú sẽ chủ trương đổi sang ngày đó. Vợ Thanh Sơn đừng nóng giận.”
Lâm Doanh Doanh ồ lên một tiếng, cười nói: “Chú ba đừng khách sáo, cháu có gì đâu mà phải tức giận, vậy thì ăn sủi cảo muộn hai ngày vậy.”
Cô biết Hoắc Thanh Hoa và chú ba Tạ sẽ không cho bàn tán, liền kéo Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân đi ra bên ngoài thì thầm.
Hoắc Thanh Hồ giả bộ dè dặt, không nói, Tạ Vân thì không chờ Lâm Doanh Doanh hỏi đã liền kể từ đầu tới cuối, nói liên tục còn diễn tả lại để cho Lâm Doanh Doanh hiểu được toàn bộ, khi kích động còn bảo Hoắc Thanh Hồ phối hợp động tác gì đó.
Chú ba Tạ đánh xe dẫn bọn họ tới thôn Đinh Gia, chạy thẳng tới nhà họ Đinh lo liệu việc ly hôn, kết quả là bà Đinh nói bị bệnh không chịu nổi, Đinh Quế Thành thì quỳ xuống đất ôm chân Hoắc Thanh Hoa khóc lên, nhận tội là bản thân sai rồi, tự tát mình, kêu Hoắc Thanh Ho đừng vứt bỏ anh ta.
Mặc dù Hoắc Thanh Hoa còn mềm lòng, thế nhưng chị ấy đã xé rách mặt mũi với bà Đinh rồi, lại còn tát bà Đinh một cái, vả lại khi nói ly hôn mẹ và người nhà mình vui mừng như vậy, trong lòng chị ấy cũng cảm thấy không thoải mái, tuyệt đối không thể nào đơn thuần vì đồng tình với Đinh Quế Thành mà không ly hôn được.
Lúc kết hôn đơn giản, ly hôn lại không dễ dàng, không phải nói đến thủ tục phức tạp, mà là nhiều người hỗn loạn, phức tạp, hàng xóm láng giềng và cán bộ khuyên họ làm hòa không chia ly, khiến cho người phụ nữ rất khó ly dị.
Nhưng Hoắc Thanh Hoa đã không còn giống trước kia, chị ấy được Lâm Doanh Doanh ủng hộ ly hôn, cán bộ đại đội dĩ nhiên sẽ không làm trái Lâm Doanh Doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội thôn Hoắc Gia đồng ý, đại đội thôn Đinh Gia cũng không thể nào gây khó dễ, ngay cả chủ nhiệm hội phụ nữ có khả năng hòa giải vô nguyên tắc nhất cũng không thấy bóng dáng đâu.
Đại đội làm văn thư ly hôn, Hoắc Thanh Hoa bảo mấy người chú ba Tạ mang rương đồ cưới, chăn đệm, quần áo và đồ dùng hàng ngày của chị ấy lên xe, sau đó bọn họ có thể đi ngay lập tức.
Khi Hoắc Thanh Hoa đi, Đinh Quế Thành đó khóc thương tâm muốn chết, tê tâm liệt phế.
Anh ta hối hận trực tiếp tự tát mình, nếu như trước đó anh ta nói rõ với cha mẹ, không để cho mẹ dẫn người tới đại đội Hoắc Gia làm loạn, vậy theo tính tình của Hoắc Thanh Hoa, nhất định sẽ không nỡ để anh ta mất mặt rồi sẽ không ly hôn với anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-242.html.]
Dẫu sao trước đó khi nói Hoắc Thanh Hoa không thể sinh con, anh ta cũng chưa từng nói tới ly hôn, Thanh Hoa sẽ càng không ly hôn.
Đều do anh ta, không nói rõ ràng với cha mẹ trước, kết quả là sai một ly đi ngàn dặm.
Đáng tiếc tình cảm của Hoắc Thanh Hoa với anh ta không sâu nặng bằng với nhà mẹ, khi bà Đinh không kiêng nể gì mà làm nhục mẹ Hoắc, Hoắc Thanh Hoa đã hoàn toàn đoạn tuyệt tình cảm với anh ta, nhất định phải ly hôn.
Hoắc Thanh Hoa ly hôn, ngoại trừ mấy người bác cả Hoắc và thím ba Hoắc không hợp nhau với mẹ Hoắc tới khuyên hợp lại chứ không nên ly hôn, những người khác đều tới cửa chúc mừng Hoắc Thanh Hoa rốt cuộc cũng thoát khỏi áp chế của nhà họ Đinh.
Mặc dù không cắt thịt làm sủi cảo, nhưng có liên trưởng Đinh đưa thịt muối tới, buổi tối mẹ Hoắc vẫn làm thêm mấy món với Hoắc Thanh Hoa.
Bà bảo chú ba Tạ ở lại ăn cơm, lại bảo hai thằng nhóc Hoắc Thanh Hồ đi mời đại đội trưởng và bí thư đại đội tới, mời bọn họ tới uống rượu, thuận tiện cũng mang hộ khẩu và quan hệ lương du của Hoắc Thanh Hoa về nhà mình.
Đại đội trưởng và bí thư đại đội cả ngày tới ăn cũng thấy ngại. Lúc hai người tới còn mang theo rượu và trứng gà, ngoài ra còn mang theo mấy cân bột mịn.
Còn chuyện chuyển hộ khẩu, dĩ nhiên là chỉ cần một câu nói mà thôi.
Sau bữa cơm chiều mấy vị khách đều đi hết, Lâm Doanh Doanh phe phẩy quạt hương bồ ngồi trong sân hóng gió, Hoắc Thanh Hoa không ngồi yên được, lại đi đun nước, quét sân, giặt quần áo, còn lấy chăn đệm của mẹ Hoắc tháo ra để ngày mai ra sông giặt.
Chị ấy hỏi Lâm Doanh Doanh: “Em có muốn tháo cái chăn hoa nhỏ luôn không?”
Lâm Doanh Doanh: “Chăn của em được bọc một lớp ở ngoài rồi, trực tiếp tháo ra rồi giặt cái vỏ là được. Sau này mọi người cũng làm như vậy, không cần lần nào cũng phải tháo chăn ra giặt.”
Hoắc Thanh Hoa cười một cách khoa trương: “Ôi mẹ ơi, em đúng là chưa từng nhìn thấy người nghèo, chị lớn như vậy mà cũng chưa từng nhìn thấy chăn đã có vỏ rồi mà lại còn lồng thêm vỏ nữa, có nhà ai thừa vải như vậy chứ?”
Chị ấy gấp gáp ôm chăn của Lâm Doanh Doanh xuống, cầm cái dùi tháo chăn ra, phát hiện chăn của Lâm Doanh Doanh quả nhiên là có hai lớp, tấm tắc không ngừng.