Đinh Quế Thành muốn giả vờ đã ném đi, quên mất, hoặc là bệnh viện không cho, nhưng đứng trước cặp mắt xinh đẹp nhưng sắc bén, ánh nhìn soi mói kia của Lâm Doanh Doanh, anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta há miệng run rẩy cầm phiếu kiểm tra ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh đoạt lấy, nhìn lướt qua, hừ mũi một tiếng, khinh bỉ nói: “Yo, thật đúng là bị mẹ anh nói trúng rồi, nhà họ Đinh có một con gà không biết đẻ trứng!”
Gương mặt Đinh Quế Thành nhất thời đỏ bừng, trong nháy mắt lại trắng bệch, cảm giác bị người ta hung hăng tát mười cái, rồi lại bị người trong cả thôn vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ rất xấu hổ, thời khắc này còn phải xấu hổ hơn vạn phần lúc anh ta chợt biết mình vô sinh ở trong bệnh viện, toàn thân mềm yếu vô lực, cảm giác trời đất quay cuồng.
Anh ta lảo đảo lùi về sau hai bước, nhìn Hoắc Thanh Hoa một cách cầu khẩn, muốn bảo Hoắc Thanh Hà về thôn Đinh Gia với anh ta.
Lâm Doanh Doanh liếc Hoắc Thanh Hoa một cái, ung dung thong thả nói: “Thế nào, anh muốn vả vào mặt mẹ anh bằng con gà không biết đẻ trứng này à?”
Hoắc Thanh Hoa ngẩn ra, nhớ tới vẻ mặt cay nghiệt của bà Đinh nói mình không thể sinh con ban đầu, rồi dần dần còn chửi lây luôn cả nhà mẹ đẻ của chị ấy vào.
Nói cái gì mà “Ai ya, đừng thấy em trai cô làm liên trưởng, ít nhiều gì cũng là cán bộ, thế nhưng chẳng phải là nó cũng chẳng thể đổi được con trai cho nhà họ Đinh chúng tôi hay sao?”
Thậm chí vì chị ấy không thể sinh con mà bà Đinh còn cứ mãi ngăn cản không cho chị ấy về nhà mẹ, ngăn không được thì liền bắt Đinh Quế Thành không được đi với chị ấy, ngay cả em trai lớn của mình kết hôn mà bà ta cũng không cho phép Đinh Quế Thành đến nhà, nhất định muốn làm chị ấy mất mặt, để chị ấy ở nhà mẹ không ngẩng mặt lên được.
Mẹ mình và em dâu lần đầu tiên tới nhà, bà Đinh lại nói chuyện nằm mơ có một thằng nhóc mập mạp.
Từng chuyện từng chuyện đều làm cho Hoắc Thanh Hoa không có cách nào chấp nhận nổi.
Nêu như bà Đinh mắng chửi chị ấy, cho dù có là đánh đập thì chị ấy thì chị ấy cũng sẽ không cảm thấy khó tiếp nhận như vậy, thế nhưng bà Đinh lại g.i.ế.c người g.i.ế.c tâm trước, nơi nơi đều muốn giẫm đạp nhà mẹ chị ấy, nhất là em trai lớn có tiền đồ nhất.
Lần này nếu như bà Đinh không tự mình tới cửa nói xin lỗi thì chị ấy sẽ không về!
Đinh Quế Thành vẫn còn đang ở đây dùng ánh mắt thúc giục chị ấy, đi thôi, về nhà, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Em nhìn em trai, em gái em xem, gian xảo, kiêu ngạo, tùy hứng, làm người ta nhục nhã biết bao?
Chẳng lẽ em vì em dâu em mà vả mặt chồng mình, làm cho chồng mình mất mặt sao?
Hoắc Thanh Hoa đọc hiểu được ý của Đinh Quế Thành, chị ấy cắn răng, nói với Đinh Quế Thành: “Anh về nhà trước đi, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi ở nhà mẹ mấy ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-232.html.]
Nói xong, chị ấy nhấc chân nhanh chóng chạy vào nhà.
Đinh Quế Thành không dám tin trợn mắt nhìn chị ấy, con ngươi cũng trợn tròn, theo bản năng muốn nhấc chân đuổi vào trong: “Hoa Nhi!”
Lâm Doanh Doanh đang cầm then cài cửa trong tay, gõ một cái lên cái chân đang muốn rảo bước tiến lên của anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, đời này anh đừng mơ bước chân vào cửa nhà tôi, cút ngay!”
Đinh Quế Thành lập tức bối rối, vậy là anh ta vừa mất mặt mà còn vừa mất vợ sao?
Không được, không được!
Anh ta hô lớn vào bên trong: “Hoa Nhi, Hoa Nhi!”
Hoắc Thanh Hoa nghe thấy anh ta kêu thì phiền lòng, liền chạy ra ngoài nói: “Anh đừng có gọi hồn nữa, tôi còn chưa c.h.ế.t đâu. Tôi ở nhà mẹ mấy ngày, anh đi về trước đi. Anh yên tâm, tôi sẽ cân nhắc kỹ chuyện anh nói.”
Đinh Quế Thành từng nói muốn nhận nuôi một đứa con.
Trước kia khi Hoắc Thanh Hoa cho rằng mình không thể mang thai đã từng cân nhắc qua, có người giới thiệu còn biết một nữ thanh niên tri thức đang mang thai, thanh niên tri thức kia có cơ hội được trở về thành phố nên không muốn giữ đứa bé trong bụng, nhưng đứa bé kia đã nhiều tháng không thể bỏ được, thế là cô ta liền muốn sinh đứa bé kia ra tặng cho người khác rồi sẽ trở về thành phố.
Hoắc Thanh Hoa nghĩ tới bất kể đứa con của thanh niên tri thức kia là trai hay gái thì chị ấy cũng sẽ nhận nuôi.
Kết quả, Lâm Doanh Doanh sắp xếp cho chị ấy đi kiểm tra, mọi chuyện đã đảo ngược lại, không phải chị ấy không thể sinh con được, mà là Đinh Quế Thành vô sinh.
Đúng thật là châm chọc.
Chị ấy phải chậm rãi, yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút.
Lâm Doanh Doanh không nghe bọn họ lắm mồm mà không nhịn nổi, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Dù sao cũng không cho phép tên khốn này bước vào nhà ta nửa bước!” Nói xong cô lập tức quay đầu kiêu ngạo đi vào.
Hoắc Thanh Hoa: “...” Kỳ lạ là chị ấy lại chẳng giận Lâm Doanh Doanh chút nào cả, dáng vẻ đẹp thế này thật đúng là không giận nổi!
Chị ấy chỉ đành phải đi theo Lâm Doanh Doanh vào nhà.