Làm thế nào Đinh Quế Thành cũng không nghĩ ra, tại sao trong thôn có mười mấy đứa bé đều bị quai bị, tại sao lại chỉ có anh ta là bị vô sinh chứ? Bác sĩ nói cái gì mà xác suất, xác suất là sao? Anh ta cũng không hiểu, anh ta cảm thấy ông trời quá không công bằng!
Anh ta ôm chân Hoắc Thanh Hoa khóc một trận, chỗ này cũng không có ai biết anh ta cả, không sợ mất mặt, tóm lại là khóc đến nỗi làm Hoắc Thanh Hoa mềm lòng.
Nhìn thấy anh ta như vậy cũng đáng thương, lại nghĩ tới sau khi cưới anh ta đối xử với mình không tệ, Hoắc Thanh Hoa lại không muốn anh ta phải trải qua sự thống khổ khi bị người khác chỉ trỏ.
Chị ấy bày tỏ sẽ không vì anh ta bị vô sinh mà vứt bỏ anh ta, cùng lắm thì nhận nuôi một đứa.
Cuối cùng bọn họ thương lượng xong, sau khi về nhà sẽ chỉ nói cho bà Đinh biết chân tướng, còn với những người khác thì vẫn nói là Hoắc Thanh Hoa không thể mang thai như cũ, dẫu sao mọi người vẫn luôn cho rằng như vậy, có tiếp tục nói nữa cũng chẳng sao cả.
Hoắc Thanh Hoa không quan tâm người ngoài nói gì, chị ấy chỉ muốn chặn lại cái miệng của bà Đinh, bây giờ Đinh Quế Thành vô sinh, xem là bà Đinh có thể nói cái gì đây.
Còn những người ngoài thì cứ mặc họ đi, dù sao chị ấy cũng không sống chung với bọn họ, đã bị bọn họ nói lâu như vậy rồi, cũng không sợ sau này tiếp tục nói. Nói chán rồi thì cũng sẽ thôi, dẫu sao mọi người còn có cuộc sống của mình, chỉ cần bà Đinh không nói gì, người ngoài cũng sẽ không cắn mãi không buông.
Đinh Quế Thành định là về luôn thôn Đinh Gia, không đi tới thôn Hoắc Gia trước, nhưng liên trưởng Đinh lại chủ động muốn đưa bọn họ về.
Liên trưởng Đinh cười có hơi giản xảo: “Đúng lúc tôi cũng đi đưa xe đạp cho thanh niên tri thức Lâm, thuận tiện đưa mấy người qua đó.”
Đinh Quế Thành còn muốn nói là mình sẽ đi xe đạp, mang về cho Lâm Doanh Doanh, lại bị liên trưởng Đinh kiên quyết từ chối.
Đây là xe đạp của thanh niên tri thức Lâm, mới tinh, Đinh Quế Thành lại đạp cả một đường như vậy thì làm sao mà coi được?
Ha, lát nữa Lâm Doanh Doanh lại chửi mình là làm việc bất lực. Nhỡ đâu cô nổi giận đập xe đạp rồi ném lại cho anh ta bồi thường thì sao?
Liên trưởng Đinh không dám đâu!
Vì vậy, sáng sớm liên trưởng Đinh đã dẫn theo một anh lính lái xe jeep, kéo Hoắc Thanh Hoa và Đinh Quế Thành, lại buộc xe đạp ở đằng sau xe, một đường nhanh như chớp đi tới thôn Hoắc Gia.
Đinh Quế Thành còn đang muốn xuống xe ở cổng thôn, dẫn Hoắc Thanh Hoa đi về nhà trước.
Hoắc Thanh Hoa: “Em dâu của em sắp xếp cho đi kiểm tra, khi về em lại không nói tiếng nào với nhà mẹ đã đi mất, như vậy thì coi sao được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-231.html.]
Đinh Quế Thành gật đầu liên tục cẩn thận phụ họa: “Đúng, đúng, em nói đúng.”
Ánh mắt anh ta cầu khẩn nhìn Hoắc Thanh Hoa, hy vọng chị ấy sẽ không nói cho nhà mẹ đẻ chuyện anh ta vô sinh, nếu không cả đời này anh ta cũng đừng nghĩ tới việc ngẩng đầu lên ở nhà mẹ vợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Hoa tức giận nói: “Được rồi, đừng có chưng cái vẻ mặt như đưa đám ấy ra nữa.”
Liên trưởng Đinh lại là một người đàn ông bát quái, từ việc Lâm Doanh Doanh gọi điện tới, đến gặp hai người rồi đưa về, chút chuyện nhỏ của Đinh Quế Thành kia anh ta biết rất rõ.
Nhưng anh ta không bát quái linh tinh, dẫu sao cũng chỉ là một người đàn ông vô sinh chẳng dính dáng gì, không liên quan tới anh ta.
Buổi chiều đoàn người đến cửa nhà họ Hoắc, hai thằng nhóc đang chơi ở đó lập tức gào lên kêu: “Thanh niên tri thức Lâm, bọn họ đã về rồi!”
Lâm Doanh Doanh đang nằm bò dưới bóng cây viết thư cho Hoắc Thanh Sơn, cô áng chừng thời gian bọn họ sẽ về tới, liền phái hai thằng nhóc con ra tuần tra, nghe vậy cô lập tức đi ra ngoài.
Nhìn thấy liên trưởng Đinh vác một cái xe đạp mới tinh, cô vui vẻ nói: “Ai ya, sao anh Đinh lại tới đây thế, khách quý!”
Liên trưởng Đinh cười nói: “Còn không phải là vội tới đưa xe đạp cho cô sao? Cô nhìn này, mới tinh, còn chưa có ai được chạm vào đâu, không dính chút đất nào cả.”
Lâm Doanh Doanh bảo anh ta mau chóng thả xuống, vác mệt.
Liên trưởng Đinh lại trực tiếp vác vào sân cho cô.
Hoắc Thanh Hoa và Đinh Quế Thành rơi lại đằng sau, người đàn ông thì cúi đầu, người phụ nữ lại giả bộ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng rất chột dạ.
Lâm Doanh Doanh khoanh tay, nhấc chân đạp lên bậc cửa chặn đường bọn họ, cô nâng mắt lên, cười híp mắt: “Có kết quả kiểm tra chưa?”
Đinh Quế Thành nhìn Hoắc Thanh Hoa một cái.
Hoắc Thanh Hoa: “Có rồi.” Chị ấy nhìn gương mặt xinh đẹp quá phận của cô, cảm giác không phải là một người dễ lừa gạt, cắn răng nói: “Vẫn là chị...”
Lâm Doanh Doanh đưa bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc ra: “Em không mù chữ, đưa phiếu đây em nhìn xem.”