Mẹ Hoắc đúng là được mở rộng tầm mắt, con dâu chạy tới làm nhục, chà đạp bà Đinh một trận, từ trước đến giờ bà Đinh hẹp hòi thiển cận chẳng những không nổi giận, mà ngược lại còn điệu thấp lấy lòng.
Đinh Quế Thành và bà Đinh nóng vội không thôi, hỏi xem bệnh thế nào.
Lâm Doanh Doanh đỡ mẹ Hoắc, liếc Đinh Quế Thành và và bà Đinh một cái, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ, mấy người đánh chị dâu nhà tôi, dựa vào tính tình của tôi thì đã trực tiếp dẫn người tới đánh lại rồi!” Khi cô nói như vậy, sóng mắt bỗng chốc lưu chuyển, đuôi mắt soi mói Đinh Quế Thành và bà Đinh, hừ một tiếng: “Nhưng nể mặt chị dâu nhà tôi, tôi cũng sẽ không so đo như vậy. Dẫu sao mọi người đều là vì cuộc sống, chữa bệnh sinh con trước quan trọng hơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đinh Quế Thành và bà Đinh đáp lại luôn miệng.
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới làm bộ không nhịn được nói: “Sáng sớm ngày mai, anh dẫn chị cả tôi về nhà mẹ, lễ nghĩa phải chu toàn. A, nhớ mang theo thư giới thiệu của đại đội và sổ hộ khẩu, sắp xếp chuyện hai người tới bệnh viện.”
Anh cho là anh lên mặt không đến cửa là có thể đánh vào mặt ai đây? Phải cho anh tự mình mò về.
Không vang dội thì Lâm đại tiểu thư không hài lòng!
Nói xong, Lâm Doanh Doanh hất cằm, giẫm trên đôi giày da nhỏ, lộp cộp lộp cộp dìu mẹ Hoắc rời đi.
Hoắc Thanh Hoa vội vã ra tiễn, Đinh Quế Thành và bà Đinh cũng sải bước đuổi theo, khúm núm khép nép.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như hướng về điều kiện không khác nhau mấy thì bọn họ còn có thể nổi giận la lối om sòm nhưng ở trước Lâm Doanh Doanh, bọn họ không cầm lòng được mà nhún nhường ba phần, ăn nói khép nép gọi dạ bảo vâng.
Nhưng Lâm Doanh Doanh lại chẳng thèm ngó ngàng tới hai mẹ con họ, giống như nhìn thêm một cái cũng đều là đang coi khinh chính mình, dáng vẻ vênh váo cao cao tại thượng kia thể hiện đến hoàn hảo.
Chú ba Tạ đã đợi ở bên ngoài, thấy tụi cô ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm. Chú ấy liếc Hoắc Thanh Hoa một cái, thấy vẻ mặt Hoắc Thanh Hoa mịt mờ dở khóc dở cười thì cũng chẳng nói gì.
Hoắc Thanh Hoa dìu mẹ Hoắc lên xe, lại đỡ Lâm Doanh Doanh lên xe, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là em đang muốn chơi đùa gì thế?"
Lâm Doanh Doanh nở nụ cười, "Thì chơi đùa thôi, sáng mai đừng quên đấy nhé. Nếu mọi người không đi, em sẽ rất giận đấy. Cả đời này cũng đừng hòng bước chân vào nhà mẹ đẻ nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-226.html.]
Nói xong, khuôn mặt nhỏ xinh của cô nghiêm lại, hừ một tiếng, phủi phủi chiếc m.ô.n.g nhỏ của mình, kiêu ngạo nói: "Kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của em rất chuẩn đấy, nói b.ắ.n vào đùi thì sẽ không b.ắ.n vào chân đâu."
Hoắc Thanh Hoa: Cứ khoác lác đi.
Hoắc Thanh Hoa từng thấy qua liên trưởng đeo s.ú.n.g poọc hoọc, là một thanh rất nặng đấy, vậy mà kiểu người đến cả đôi đũa còn cầm chẳng xong còn đòi cầm súng?
Lâm Doanh Doanh không tiếp tục để ý đến họn họ, nói với chú ba Tạ: "Chú ba, chúng ta về thôi."
Tạ Quang Minh vung roi ngựa lên, ghìm chặt lấy con la liền xuất phát.
Cả nhà họ Đinh người ngã ngựa đổ, bà Đinh bị d.a.o động mà hoàn toàn tin tưởng, Đinh Quế Thành cho dù là có chút nghi ngờ, nhưng các cụ bà làng trên xóm dưới còn làm chứng cho, bảo anh ta nhanh chóng viết thư giới thiệu, chuẩn bị để sáng mai qua nhà mẹ vợ.
Mẹ Hoắc - mẹ vợ cũng giống như lọt vào trong sương mù, bà không nhịn được nữa, còn chưa kịp chờ đến khi ra khỏi cổng thôn đã hỏi Lâm Doanh Doanh, "Doanh Doanh, trong hồ lô này của con là bán thứ gì thế?"
Lâm Doanh Doanh nói: "Mẹ, vợ chồng chị cả không có con cái, mãi mà vẫn không biết đến bệnh viện làm kiểm tra thử sao?"
Mẹ Hoắc cười nói: "Kiểm tra cái gì chứ, ngần ấy năm cũng chưa từng đi kiểm tra qua, đều chỉ là tìm thầy thuốc lâu năm bốc thuốc uống thôi."
Lâm Doanh Doanh nói: "Bốc thuốc uống rồi vẫn không thành, vậy có khả năng cao không phải là vấn đề của chị cả rồi, là vấn đề của Đinh Quế Thành."
Mẹ Hoắc ai da một tiếng, "Vậy sao?"
Vào thời đại này, chỉ cần là vợ chồng không sinh được con cái thì những người xung quanh chẳng thèm hỏi đúng sai. Việc làm trước tiên là trách cứ người con gái, bảo cô ấy đi tìm thầy thuốc bốc thuốc. Nếu như đã trị liệu được một khoảng thời gian mà vẫn không thể mang thai được, vậy liền nói cô ấy không tốt không thể sinh con đẻ cái, căn bản sẽ không nói tới là vấn đề nằm ở người con trai.
Thậm chí cho dù là vấn đề nằm ở phía người con trai, cũng sẽ không chịu thừa nhận, bởi vì sự tự tôn của đàn ông không cho phép.
Cho nên chỉ để cho người con gái điều trị, không hiệu quả vậy chính là không thể sinh, cho dù sự thật trong đó là người con trai trai không thể cũng sẽ không thể thừa nhận được.