Sắc mặt bà Đinh lúc xanh lúc đỏ: “Chúng tôi nghèo, cũng không có bao nhiêu thịt. Thất lễ với khách rồi.”
Lâm Doanh Doanh ưỡn n.g.ự.c lên nói, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm trề ra, bộ dáng thản nhiên, đạm nhạt nói: “A, không có thịt à, vậy bác liền thịt con gà chiêu đãi mẹ cháu là được, thịt gì cũng không quan trọng.”
Thịt gà? Cô... cô là cái thá gì chứ! Bà Đinh muốn giậm chân trở mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh cũng không cho bà ta cơ hội, cô làm ra vẻ cao cao tại thượng, ung dung, thong thả lại cao ngạo nói: “Lần này cháu tới đây là để giải quyết vấn đề lớn cho mọi người, bảo đảm cho chị cả cháu ba năm ôm hai đứa!”
Bà Đinh vừa muốn giậm chân nhất thời yên lặng, bà ta không dám tin nhìn Lâm Doanh Doanh, ba năm ôm hai đứa quá chấn động, đè luôn cả chuyện thịt gà xuống.
Bà ta nghi ngờ nói: “Tôi nói này cô vợ trẻ, cô lừa ai đó?”
Ba năm không đẻ được trứng, còn đòi ba năm ôm hai đứa.
Lâm Doanh Doanh vênh mặt hất cằm sai khiến nói: “Dọc đường đi mệt mỏi. Mờ mẹ cháu ngồi xuống nghỉ chân, uống chút trà, rồi lại hầm con gà lên ăn.”
Nếu như trước kia có người dám nói như vậy thì bà Đinh đã cầm gậy trực tiếp đuổi đánh ra rồi. Thế nhưng Lâm Doanh Doanh sinh ra đã vô cùng hoàn mỹ, khí chất siêu phàm, lại là con của nhà cán bộ to trong thành phố, kiến thức sâu rộng, tự có một loại phong thái khiến người khác không dám xâm phạm, làm cho bà Đinh không dám ngang ngược làm càn, thậm chí không tự chủ được mà cũng tin phục.
Hoắc Thanh Hoa trợn tròn mắt nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, muốn bảo cô thu liễm lại, đừng làm quá mức, gà kia chị ấy cũng có phần mà.
Lâm Doanh Doanh lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, liếc Hoắc Thanh Hoa một cái, ý tứ là chị gấp gáp cái gì, trở về cho chị mười con gà!
Hoắc Thanh Hoa liếc mắt không nói gì, để mặc cô thích làm gì thì làm đi, xem ra đây là do em trai chị ấy đi rồi, cô không có ai để sai bảo, ở nhà nhàn rỗi đến mốc meo nên đi gây chuyện đây mà.
Vì để cho bà Đinh tin tưởng, Lâm Doanh Doanh nói ba hoa chích chòe, cô có kiến thức sâu rộng, am hiểu phong phú, tùy tiện nói ra một vài câu cũng đều là những thứ mà mấy bà già ở nông thôn cả một đời này chưa từng được nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-223.html.]
Không chỉ có bà Đinh, mà ngay cả mấy bà già, trẻ con hàng xóm tới xem náo nhiệt đều bị hù dọa, rối rít nói thanh niên tri thức Lâm thật là lợi hại.
Bọn họ đã sớm nghe Hoắc Thanh Hoa khen ngợi rồi, trước kia còn cảm thấy chị ấy đang khoác lác, bây giờ nhìn thấy Lâm Doanh Doanh mới biết là Hoắc Thanh Hoa còn khiếm tốn, thanh niên tri thức Lâm người ta đúng là đẹp như tiên nữ vậy.
Vành mắt bà Đinh đỏ hết lên, kích động đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, non mềm của Lâm Doanh Doanh: “Bác nói này cô vợ... thanh niên tri thức Lâm, cháu nói thật chứ? Thật sự có thể chữa khỏi cho con dâu nhà bác hả?”
Lâm Doanh Doanh hơi cau mày, chán ghét liếc bàn tay đen xì của bà ta một cái, giơ tay lên rất cao vuốt ve b.í.m tóc của mình, không thèm bắt tay với bà Đinh.
Cô cao ngạo, lãnh diễm như vậy, ngược lại làm cho mấy bà già và bọn nhỏ càng tín phục hơn, cảm thấy cô càng cao không thể với tới hơn, lời nói ra cũng càng làm người ta tin tưởng.
Mấy bà già còn thúc giục bà Đinh nhanh đi thịt gà.
Bà Đinh cắn răng một cái, rất quyết tâm lập tức đi thịt gà, không phải chỉ là một con gà thôi sao, nếu như có thể trị hết bệnh, đáng giá!
Bả Đinh cũng là một người nhanh nhẹn, bà ta thịt gà, bảo Hoắc Thanh Hoa đốt lửa, một lát nữa để vặt lông gà, sau đó chặt ra, trực tiếp cho vào nồi hầm lên. Cho một cây củi dài vào xong, bà ta lại đi tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh và mẹ Hoắc hỏi lung tung này nọ, ngay cả việc đưa cơm cho hai cha con ngoài ruộng cũng quên béng mất.
Toàn bộ quá trình mẹ Hoắc đều khiếp sợ, khắc chế, khiếp sợ rồi lại khắc chế, nhìn con dâu bà múa máy đến bay lên, cũng không biết rốt cuộc là Lâm Doanh Doanh muốn làm gì, trong lòng không yên, nhưng cũng chẳng thể nào xuống đài, không thể làm gì khác hơn là giả vờ nghiêm mặt ra vẻ nặng nề.
Không cho bà Đinh sắc mặt tốt!
Đây là do Lâm Doanh Doanh yêu cầu.
Còn đang hầm gà, Đinh Quế Thành đã trở về từ bên ngoài, vừa vào cửa đã kêu lên: “Làm cái gì đấy, hai người ở nhà cả ngày để ấp trứng hả? Cơm cũng chẳng đưa cho hai cha con chúng tôi!” Sau đó anh ta liền ngửi thấy mùi thơm nức mũi, kinh hãi đến thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Mẹ, đang có chuyện vui gì cả, lại còn thịt gà hầm lên nữa chứ?”
Sau đó anh ta liền nhìn thấy mẹ Hoắc và Lâm Doanh Doanh đang ngồi trên gian nhà chính.
Vẻ mặt mẹ Hoắc không tốt, nhưng Lâm Doanh Doanh lại cao ngạo như một tiên tử xuất trần thoát tục vậy, dáng vẻ như xem thường loại phàm phu tục tử nhìn anh ta.