Mấy người hàng xóm thấy xe lừa, lại nhìn thấy Lâm Doanh Doanh sạch sẽ, xinh đẹp, quần áo không tầm thường, rối rít tò mò, chờ khi nhìn thấy mẹ Hoắc thì có người lại lẩm bẩm: “Sợ là mẹ Thanh Hoa nhỉ?”
Có một bà già không nhịn được hô lên: “Mẹ Quế Thành, sui gia của bà tới rồi!”
Giọng nói vốn đang bén nhọn, khắc nghiệt trong sân nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, yên tĩnh giống như là chưa từng có ai ở đó vậy.
Bà Đinh ngó nhìn dáo dác một lúc, bị bức tường đá chắn nên không nhìn thấy gì, bà ta liền vểnh tai lắng nghe, còn nhỏ giọng hỏi Hoắc Thanh Hoa: “Cậu cả nhà cô tới hả?”
Hoắc Thanh Hoa lạnh lùng nói: “Em trai cả nhà tôi tới cũng sẽ không đánh bà đâu!”
Chị ấy còn đang nghi ngờ, lẽ ra thì mẹ không thể nào tới đây được, dẫu sao mấy ngày trước chị ấy mới vừa về nhà mẹ, trong nhà cũng chẳng có chuyện gì cả. Chị ấy suy nghĩ miên man trong lòng, nhấc chân nhanh bước ra ngoài nghênh đón, đi qua bức tường đá liền đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn, minh diễm đến chói mắt cùng với cặp mắt màu nâu linh động, tỏa sáng của Lâm Doanh Doanh.
Lâm đại tiểu thư ưỡn ngực, dáng vẻ vênh váo, hống hách, còn gật đầu một cái với chị ấy.
Hoắc Thanh Hoa ngẩn ra: “Em... tới cùng với thằng cả hả?”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Hoắc Thanh Sơn về đơn vị rồi, em và mẹ còn có cả chú ba cùng đi.”
Hoắc Thanh Hoa hoảng hồn, ba bước gộp làm hai xông lên đỡ mẹ Hoắc, trách cứ: “Mẹ nói xem mẹ già cả rồi, cơ thể còn không tốt, trời nóng nực đi ra ngoài chịu khổ làm gì chứ?”
Mẹ Hoắc: “Chẳng phải là mẹ tới thăm con sao.”
Hoắc Thanh Hoa lại vội vàng mời chú ba đi vào.
Chú ba Tạ lại có chút cố kỵ: “Mọi người vào đi, chú dắt gia súc đi ra bên ngoài cho ăn.”
Năm đó khi Hoắc Thanh Hoa xem mắt, có người lan truyền mấy lời đàm tiếu về chị ấy và chú ba Tạ, chú ba Tạ vì để tránh hiềm nghi mà không đưa dâu chị ấy.
Bà Đinh ở trong sân chỉ luống cuống trong một chớp mắt, ngay sau đó lập tức thẳng tắp người lên, làm bộ chẳng biết cái gì cả, trốn vào trong phòng bếp làm bữa sáng. Sáng sớm dậy, Hoắc Thanh Hoa và Đinh Quế Thành, còn cả ông già kia đã ra đồng làm việc ngay, bây giờ hai cha con vẫn làm việc trên đồng, Hoắc Thanh Hoa trở lại tùy tiện ăn hai miếng rồi phải đi đưa cơm cho bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-222.html.]
Bà Đinh lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Hoắc Thanh Hoa đỡ mẹ Hoắc đi vào, bà ta còn giả vờ không biết gì cả.
Hoắc Thanh Hoa tức giận nói: “Mẹ và em dâu con tới.”
Bà Đinh “A” một tiếng, thò đầu ra nhìn một chút: “Ai vậy?” Sau đó làm ra vẻ bất ngờ, vỗ đùi: “Ai ya, bà sui, nhà bà sui tới chơi đó hả!”
Bà ta lao ra từ trong bếp như một làn khói, bàn tay bẩn thỉu bắt ngay lấy tay mẹ Hoắc: “Bà sui gia, bà tới từ lúc nào vậy, hôm qua tôi vừa mới mơ thấy bà đó. Mơ thấy Thanh Hoa nhà chúng ta sinh được một thằng nhóc mập mạp, hai ta vui mừng cười đến mức không ngậm được miệng.”
Vừa nhìn thấy mặt mà bà ta đã khẩu phật tâm xà ra oai phủ đầu với mẹ Hoắc, con gái bà là gà không biết đẻ trứng!
Mặt Hoắc Thanh Hoa trắng bệch cả ra, sỉ vả chị ấy ở nhà thì cũng thôi đi, lại còn cũng đối xử như vậy với mẹ mình, muốn trở mặt ngay tại chỗ.
Nhưng Lâm Doanh Doanh lại yêu kiều cười lên: “Đúng là phải vui mừng, cháu nhìn thấy chị cả có thể sinh được năm ba thằng nhóc mập mạp đó.”
Là con trai bà không thể sinh thì có, mụ già c.h.ế.t tiệt.
Bà Đinh đã sớm nhìn thấy Lâm Doanh Doanh rồi, vừa đoán đã biết là em dâu của Hoắc Thanh Hoa, bà ta liếc nhìn Lâm Doanh Doanh mặc quần áo mềm mại lại vừa người, trên chân là một đôi dép xăng đan đế thấp màu đen, chải một b.í.m tóc lớn mà không biết là làm kiểu gì, đen nhánh, bóng loáng, xõa tung đáng yêu, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, non mềm giống như tiên nữ vậy.
Mẹ tôi ơi, trần đời này còn có người xinh đẹp như vậy sao?
Bà Đinh vốn còn muốn lên mặt, nhưng bây giờ Lâm Doanh Doanh mở miệng cố ý chọc tức bà ta, há bà ta lại có thể nghe không ra?
“Hừ!” Bà ta hừ bằng giọng mũi một tiếng: “Vậy thì đúng là quá tốt. Chỉ sợ là vui mừng vô ích một trận.” Bà ta nhiệt tình nói với mẹ Hoắc: “Bà sui gia, mau ngồi xuống. Tôi nấu cơm cho bà ăn. Mặc dù nhà chúng tôi không có thịt lợn, nhưng chúng tôi không hề keo kiệt một chút nào cả, dù sao phải mang thức ăn ngon nhất ra chiêu đãi bà chứ.”
Đây là bà ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe mẹ Hoắc được phân nhiều thịt lợn như vậy mà không cho con gái cầm về.
Không đợi mẹ Hoắc nói câu nào, Lâm Doanh Doanh đã nói: “Bác sui gia thật là có lễ, chính là đạo lý này đó. Nếu như bác đến nhà cháu, cháu sẽ mời bác ăn một bữa thịt lớn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hừ, xem bà lấy cái gì ra chiêu đãi mẹ tôi!