Bác dâu Hoắc trề mặt khó chịu, đứa con dâu nhỏ này bưng ấm trà đi rồi, có phải là tiếc mình uống miếng nước của nó không?
Bác ta búi một búi tóc sau đầu, tóc rụng rất thảm, phần trước trán hói đến mức có thể nhìn thấy cả da đầu đen sạm. Mặc dù đang là mùa hè nhưng bác ta cũng không gội đầu thường xuyên. Bác ta có quy tắc riêng là gội đầu mỗi tháng một lần và nửa tháng rửa chân một lần. Còn việc đi tắm thì sao? Không được sắp xếp luôn. Chỉ khi thật sự không chịu được nữa thì mới đi cọ rửa, không có chuyện cởi sạch ra tắm rửa đâu.
Điều này dẫn đến việc cơ thể bác ta có một mùi vô cùng kỳ dị, mùi hôi khai tà ác gồm đủ thứ mùi mùi hôi chân, mùi hôi mông, mùi mồ hôi các kiểu trộn lẫn với nhau, ai ngửi thấy cũng có thể rợn đến từng chân tơ kẽ tóc.
Nhưng bác ta lại không cảm nhận được, mà bác ta ở nhà cường thế, bác trai, con trai con dâu, cháu trai cháu gái đều phải nhìn mặt bác ta, vậy nên không ai dám chê bác ta.
Ai bảo bác ta đi tắm chính là chê bác ta ở bẩn, rồi là chê bác ta già yếu, vậy chính là đồ vong ân bội nghĩa!
Mẹ Hoắc ngồi bên cạnh bác ta cũng không dám thở mạnh, nhẹ giọng hỏi bác ta có chuyện gì.
Bác dâu Hoắc trước tiên nói Lâm Doanh Doanh một trận, cô con dâu nhỏ không biết chào hỏi nhìn thấy trưởng bối không nhiệt tình, làm cho bác cả Hoắc mất mặt, lại nhắc lại một lần Lâm Doanh Doanh quản nhà chồng thế này thế kia.
"Nhà thím hai này, bác cả nhà ta cũng cần thể diện chứ, sao có thể để con dâu cưỡi lên đầu ra vẻ thế được?"
Mẹ Hoắc khó chịu rồi, con mắt nào của bác nhìn thấy Doanh Doanh nhà tôi ra vẻ hả?
Ngại vì khi các con của bà còn nhỏ, bác dâu Hoắc cũng đã giúp đỡ gia đình rất nhiều nên mẹ Hoắc không so đo tính toán với bác ta, bà chỉ nói: "Chị dâu, chị nghe ai nói nhảm vậy, con bé bảo các em ở nhà để học ôn thi máy móc nông nghiệp thôi. Chúng nó cũng thi đỗ cả rồi, tôi cũng được thở phào đó chứ."
Bác dâu Hoắc lập tức trở nên bực bội, hừ một tiếng: "Cũng không biết dìu dắt thêm cho anh chị em trong nhà, còn giúp cho người ngoài được hời."
Ý bác ta nói là hai người mặt con nít và mặt dài được chọn, mà không chọn con của bác ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-219.html.]
Mẹ Hoắc không nói gì, nhưng trong lòng rõ như gương, con trai con gái bác không phải đã trượt từ vòng tuyển chọn trong đại đội rồi sao? Căn bản còn không đủ tư cách được đến học trước với Doanh Doanh.
Bà thấy bác dâu Hoắc nói năng vớ vẩn vô trách nhiệm cũng chẳng phải chuyện nghiêm chỉnh gì, cho rằng bác ta đến để nói chuyện tầm phào nên có hơi mất kiên nhẫn nghe. Mắt thấy đã sắp giữa trưa rồi, Thanh Hồ và Tạ Vân sắp tan học, phải nấu bữa trưa nữa chứ.
Lúc này bác dâu Hoắc nói: "Chuyện xem mắt của chú ba thế nào rồi?"
Mẹ Hoắc giật thót mình: "Chết thật, chú ba có chuyện gì à, sao còn xem mắt nữa vậy?"
Bác dâu Hoắc tức giận lườm bà một cái: "Chú ba cái gì, tôi nói Tạ Quang Minh ấy!"
Mẹ Hoắc: "Ồ, chuyện đó thì tôi không rõ lắm. Chú ba cả ngày bận rộn đi làm, cũng không thường xuyên đến đây, tôi không biết rõ về chuyện của chú ấy."
Lúc chồng bà qua đời, Tạ Quang Minh mới mười tám tuổi, cứ nhất quyết không kết hôn mà đòi giúp bà nuôi con. Mặc dù bà hơn Tạ Quang Minh mười sáu tuổi, cũng chắc chắn không có tâm tư kia, nhưng người dân trong thôn cũng không ít lần đồn thổi về bà và Tạ Quang Minh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà thì cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhưng sợ làm lỡ dở Tạ Quang Minh khiến chú ấy khó bàn chuyện cưới hỏi cho nên đã cố hết sức giữ khoảng cách.
Hơn nữa bác dâu Hoắc và thím ba Hoắc cũng thường hay đến nhà nhìn chằm chằm giám sát, hai cặp mắt đó nhìn bọn họ như lang sói, trông rõ là gian.
Điều này đã tạo cho mẹ Hoắc một thói quen như phản xạ có điều kiện, chỉ cần bác dâu Hoắc hay những người khác hỏi, bà sẽ nói rằng bà không rõ về chuyện của Tạ Quang Minh!
Đừng hỏi, hỏi chính là sự không rõ của Schrödinger*.
(*Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935.Trong thí nghiệm tưởng tượng này bản thân con mèo phải là quan sát viên (nếu nó sống, nó chỉ nhớ là mình đã luôn sống) hoặc là sự tồn tại của nó ở một trạng thái xác định đòi hỏi sự can thiệp của một quan sát viên bên ngoài. Như vậy dường như chính sự tác động của quan sát viên quyết định trạng thái của mèo.
Theo mình hiểu thì ở đây mẹ Hoắc đang ví mối quan hệ của bà và chú ba Tạ như thế nào là do tác động của quan sát viên (là mẹ Hoắc hoặc mấy người ngoài bàn tán) giống như trạng thái của con mèo trong thí nghiệm này như thế nào là do sự tác động của quan sát viên ấy. Sự việc không rõ ràng nhưng mà cũng không phải như mn đồn đoán.)