Mẹ Hoắc nhìn thấy Lâm Doanh Doanh cười rạng rỡ như vậy trong thoáng chốc, nụ cười ấy chói sáng đến mức mắt bà có chút choáng váng, bà nói: "Nhiều chuyện như vậy, nhất thời mẹ không nhớ ra được."
Thực tế thì Hoắc Thanh Sơn có thể có chuyện gì đâu mà kể? Anh từ nhỏ đã hiểu chuyện, lên ba, bốn tuổi đã có thể làm việc cùng chị gái rồi, khi lớn hơn một chút đã xuống đồng, gánh nước, trước khi đi học đã cắt cỏ kiếm điểm công, sau khi tan học lại đi cắt cỏ, nhặt củi, mười lăm tuổi đã đi làm lính, sau đó thì chỉ về thăm nhà trong đợt nghỉ.
Haiz, nghĩ một hồi, bà lại thấy thương con trai cả của mình.
Lâm Doanh Doanh quay lại an ủi mẹ Hoắc: "Mẹ ơi, khi nào nông trường ổn định rồi thì chúng ta cùng đến đó nhé. Thật tốt biết bao khi cả nhà được vui vẻ náo nhiệt cùng nhau."
Mẹ Hoắc kinh ngạc, bà chưa từng nghĩ tới điều này. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi tổ ấm mà bà đã gắn bó gần như cả đời người, cũng chưa từng nghĩ con dâu sẽ bảo bà đi cùng. Bao nhiêu người con trai có tiền đồ trên thành phố, con dâu đều không muốn để mẹ chồng ở quê lên cùng còn gì. Nghe Lâm Doanh Doanh nói ra một cách tùy ý nhẹ nhàng như vậy, trong lòng bà cũng có vài phần thích thú.
Lâm Doanh Doanh: "Mẹ, mẹ kể cho con nghe chuyện mẹ tìm vợ cho anh Thanh Sơn đi. Anh ấy có vui không?"
Mẹ Hoắc cười để che giấu sự ngượng ngùng của mình: "Giờ nghĩ lại thấy mẹ thật hoang đường ha. Thanh Sơn vui gì đâu, nó rõ ràng là không vui. Lớn như vậy rồi mà đến lúc đó mới lần đầu tiên nổi cáu với mẹ, sống c.h.ế.t không chịu lấy vợ sinh con gì đó, nói nếu mẹ ép nó lấy vợ, nó sẽ bỏ đi, không về nhà nữa. Sau đó mẹ vẫn phải lấy cái danh người cha đã mất của nó bảo nó đi đấy chứ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đó đến nhà người ta, Hoắc Thanh Sơn còn mãi không chịu vào cửa, quay đầu bỏ đi luôn, mẹ Hoắc đành phải tự mình đi vào cùng bà mối.
Hai người mẹ chồng con dâu kể về quá khứ của Hoắc Thanh Sơn, có nói có cười có khóc, ăn xong một bữa sáng mà mặt trời đã lên cao tự khi nào, mắt thấy đã gần giữa trưa rồi.
Mẹ Hoắc: “Má ơi, sao mẹ nói ghê thế nhỉ, không phải là nói chuyện phiếm thôi à?” Bà ấy cứ nói bác dâu Hoắc và thím ba Hoắc có thể nhiều chuyện ghê lắm, kết quả là hôm nay bà nhiều chuyện với Lâm Doanh Doanh rõ nhiều, may mà con dâu không chê.
Lâm Doanh Doanh nghe rất vui vẻ, cô cảm thấy đã tổng hợp được một thước phim về Hoắc Thanh Sơn trong đầu, từ lúc anh sinh ra đến lúc cai sữa rồi đến lúc biết đi, đi học, đi làm, đi định thân, đi lính cho đến khi cứu cô.
Quá khứ đơn giản và thuần khiết của Hoắc Thanh Sơn đã in rõ trong tâm trí cô, là một nhân vật lập thể sống động.
Càng yêu anh ấy nhiều hơn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-218.html.]
Mẹ Hoắc: "Thoáng cái đã ngồi rõ lâu rồi, Doanh Doanh khát rồi nhỉ, mẹ đi pha trà quả hạnh kia cho con uống nha."
Mấy ngày trước Tạ Quang Minh gửi tới cho, nhiều quá ăn không hết, Lâm Doanh Doanh bảo Hoắc Thanh Hoa pha trà quả hạnh mật ong, cho vào bình thủy tinh, lấy ra pha với nước sôi để nguội, chua chua ngọt ngọt, mùa hè uống một bát sảng khoái khỏi bàn.
Lâm Doanh Doanh bảo bà pha nhiều thêm một chút, cả hai người cùng uống.
Con dâu nhà người ta xót mẹ chồng ăn nhiều, con dâu này suốt ngày còn kêu bà ăn nhiều thêm, trong lòng mẹ Hoắc còn thấy ngọt ngào hơn ăn được mơ mật.
Hai người đang uống nước ngọt thì bác dâu Hoắc từ bên ngoài đi vào.
Mẹ Hoắc lập tức nhét ấm trà quả hạnh mật ong vào lòng Lâm Doanh Doanh, bảo cô để trong phòng từ từ uống. Không phải không cho bác dâu Hoắc này, mà là một khi để cho bác dâu Hoắc nếm thử một chút là bác ta sẽ phải uống hết một hơi, còn phải tiếp tục pha một ấm lớn để từ từ uống nữa cho coi.
Không hầu hạ nổi!
Bác dâu Hoắc thấy vậy thì trề mặt ra, oang oang nói: "Làm sao, ăn cái gì ngon mà lại giấu đi khi nhìn thấy tôi vậy?"
Mẹ Hoắc: "Doanh Doanh ăn sáng trứng vịt muối mặn quá nên uống nước thôi. Chị dâu, nếu chị uống thì tôi đi rót cho."
Bác dâu Hoắc: “Quên đi, tôi đến để nói chuyện với cô.” Bác ta đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh ngay lập tức bị mùi dầu khói hun cho suýt nữa ngã lộn nhào khỏi ghế.
Cô không chỉ nhạy cảm với cảm giác đau, mà khứu giác cũng nhạy cảm! Chịu được một lúc, cô liền bưng ấm trà đứng dậy: "Mẹ, mẹ nói chuyện với bác gái, con ra ngoài xem Thanh Hồ và Tạ Vân đã tan học chưa."
Cô bị mùi hun cho có chút choáng, liền cầm ấm trà đi ra ngoài luôn.