Anh nói, "Có muốn lên núi chơi không, anh nhớ ở trên đó có mấy cây dâu tằm rừng, chắc bây giờ đang có quả, có muốn đi hái không?"
Nếu như trước kia anh nói như vậy, Lâm Doanh Doanh lập tức sẽ nhảy lên lưng anh thúc giục anh đi nhanh. Nhưng lúc này tâm trạng của cô có chút sa sút, bĩu môi, dáng vẻ đại ca không vui.
Hoắc Thanh Sơn thấy cô vẫn không chịu di chuyển bước chân, liền trêu chọc cô, "Vậy em muốn đi mua dầu không?"
Lâm Doanh Doanh bĩu môi trừng anh, nước mắt lưng tròng.
Hoắc Thanh Sơn: "Nhìn xem, cái miệng này có thể treo được chai dầu lớn, không đi mua dầu đúng là đáng tiếc." Anh xoa xoa tóc cô, trực tiếp bế cô lên, "Được rồi, đừng giận nữa, anh dẫn em đi bắt cá, chúng ta nướng cá ăn ở bên ngoài."
Lâm Doanh Doanh nâng má anh lên, tức giận nhìn chằm chằm anh, cắn cắn chóp mũi anh cố ý làm khó anh, "Em muốn đi tắm ở cái đầm trên núi. Bây giờ đi!"
Hoắc Thanh Sơn: "Ban ngày không tiện, có người ở đó."
Lâm đại tiểu thư bắt đầu điêu ngoa tùy hứng không nói lý lẽ, "Muốn đi ngay bây giờ, đi ngay bây gì! Anh không có ở nhà, em đi mỗi ngày."
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô vợ thoắt cái biến thành đứa bé ba tuổi, biết không nói lý với cô được, "Được rồi, ngày 15 này em đi cùng với anh."
"Thật không?" Hai mắt của Lâm Doanh Doanh trong nháy mắt sáng lấp lánh, cô cười tươi hết sức, dáng vẻ đắc ý khi ăn vạ thành công.
Hoắc Thanh Sơn chậm rãi nói: "Nông trường chúng ta đi rất hẻo lánh, bây giờ cũng chưa phải là nông trường , mà là một mảnh hoang vu. Sau khi đến đó, không có nhà ở, chúng ta phải lấy đất làm chiếu lấy trời làm màn, một nhóm người nằm ngủ thành hàng. Không có nhà vệ sinh, tất cả mọi người đều giải quyết ở ngoài trời. Cũng không có căng tin, chỉ có nồi và bếp nấu cơm, có gió cát, muỗi bay, cũng trực tiếp ăn..."
"Hức hức hức..." Lâm đại tiểu thư trực tiếp khóc.
Hoắc Thanh Sơn rất áy náy, cảm thấy không nên hù dọa cô, "So với những cái đó, thì thong thả thoải mái ở nhà chờ hai tháng, có phải tốt hơn không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh ôm cổ anh, mặt dán vào mặt anh, "Anh Thanh Sơn, các anh vất vả quá, hu hu... Em đau lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-214.html.]
Hoắc Thanh Sơn hiểu chi dĩ lý(1), từng bước dụ dỗ, "Nếu em đau lòng, vậy có phải không nên ở lại làm anh lo lắng hay không? Nếu anh vừa bận rộn vừa phải lo lắng em ăn không ngon ngủ không ngon, chẳng phải là..."
(1) Hiểu chi dĩ lý: Dùng lý do để thuyết phục đối phương
"Được rồi, em nghe lời anh." Lâm Doanh Doanh rưng rưng nước mắt, gật đầu đáp ứng.
Trên hàng mi dài cong vút của cô có hai giọt nước, run rẩy không rơi xuống, Hoắc Thanh Sơn thấy vậy tim cũng run rẩy theo.
Tốt xấu gì cũng dỗ dành cô, sẽ không khóc cũng sẽ không giận dỗi nữa.
Hoắc Thanh Sơn phát hiện mình thật sự không thể nhìn thấy Lâm Doanh Doanh khóc, giận dỗi, giống như có người cầm một cá cưa thép nhỏ cưa trái tim anh, khiến anh đau đớn.
Mẹ Hoắc thấy hai vợ chồng son đã thương lượng thỏa đáng, bà thò đầu ra từ phòng bếp, "Thanh Sơn, vậy con đi nói với bí thư và mọi người một tiếng, buổi tối đến đây ăn cơm."
Trước đây, mỗi lần Hoắc Thanh Sơn thăm người nhà xong trở về đơn vị, đều phải đi chào hỏi bí thư, đại đội trưởng cùng các chú bác của mình, mời bọn họ đến nhà ăn cơm tối, mọi người uống rượu nói chuyện, nhờ bọn họ giúp chăm sóc gia đình anh một chút.
Bây giờ đương nhiên không cần sự giúp đỡ của bọn họ, nhưng thói quen vẫn còn lưu lại.
Mọi người nghe nói anh muốn trở về đơn vị, nhao nhao nói mời anh ăn cơm, còn muốn thay phiên nhau mời hôm nay ngày mai, Hoắc Thanh Sơn đều khéo léo từ chối, chỉ nói với bọn họ tối nay đến nhà ăn cơm.
Anh về nhà, Lâm Doanh Doanh đang hái đậu đũa ở cửa bếp với mẹ Hoắc. Nếu là trước kia, hai người vừa cùng nhau hái đậu đũa vừa nói chuyện gia đình, Lâm Doanh Doanh luôn cười khúc khích không ngừng. Nhưng hôm nay, dáng vẻ của cô lại buồn bã, không có động lực nói cười.
Thấy anh trở về, khóe miệng cô giật giật, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tủi thân. Mặc dù lý trí hiểu được anh làm vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng về mặt tình cảm vẫn không nỡ rời xa anh. Đôi vợ chồng nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hận không thể dính vào nhau từng giây từng phút.
Hoắc Thanh Sơn ngồi xuống, giúp cô hái đậu.
Mẹ Hoắc: "Có cần gọi bọn Thanh Hà trở về hay không?"
Hoắc Thanh Sơn cười nói: "Không cần đâu mẹ. Để bọn họ chuyên tâm học hành, trở về lại làm lỡ chuyện của bọn họ." Anh đã ở nhà lâu rồi, điều gì cần nói với em gái em trai cũng đều nói rồi, cũng không có dặn dò thêm gì nữa.