Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-06-21 23:19:55
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ nhóm người Hoắc Thanh Phương đi công xã, Hoắc Thanh Hoa cũng trở về nhà chồng, sáng ngày 12 tháng 7 Hoắc Thanh Sơn nhận được thông báo điều động gấp, bảo anh trở về vào ngày 15 tháng 7 dương lịch, tức mùng hai tháng sáu âm lịch, bắt đầu sắp xếp đoàn thể đi nông trường phía Bắc.

Mấy ngày nay anh đã làm xong các thủ tục cho Lâm Doanh Doanh, cô có thể theo quân bất cứ lúc nào, nhưng anh muốn chờ mình sắp xếp xong xuôi rồi đón cô qua.

Nông trường phía Bắc là một tên gọi chung, nơi đó có hàng chục nông trường lớn nhỏ, có nông trường có điều kiện khai phá tốt, cũng có nông trường có điều kiện khai phá khó khăn, cần quân đội đến xây dựng.

Đoàn của bọn họ sẽ đến một nông trường mới, chỗ đó bây giờ là hoang vắng, chỉ có một nông trường cải tạo lao động(1) nhỏ, nhà ở chật chội, và điều kiện cũng rất khắc nghiệt.

(1) Cải tạo lao động: Là tên gọi hình thức giam giữ mà pháp luật một số nước thực hiện đối với một bộ phận các nhân vật mà các chính phủ sở tại kết án vì cách hành vi vi phạm pháp luật, vướng vào tệ nạn xã hội hoặc là các nhân vật hoạt động chống chính phủ hoặc là tù nhân chiến tranh

Sau khi các chiến sĩ đi, phải tranh thủ thời tiết ấm áp để nhanh chóng xây dựng nhà ở, sau đó mới thực hiện kế hoạch mới, chuyển những tội phạm đang bị cải tạo đi nơi khác, đồng thời tiếp tục tiếp nhận một số lượng lớn các thanh niên tri thức từ các thành phố lớn.

Hoắc Thanh Sơn muốn Lâm Doanh Doanh tạm thời ở nhà, chờ nơi đó sửa chữa xong mới đón cô qua, dù sao thì bây giờ chỗ đó cũng không có điều kiện tốt, cô mà đến thì đúng là bị chịu thiệt, cho dù cô có thể chống đỡ được anh cũng không nỡ để cô phải chịu một chút khổ sở nào.

Từ trước đến nay, mỗi lần anh trở về đơn vị đều rất bình tĩnh, mặc dù có chút không muốn nhưng cũng không đến mức quá khó chịu. Dù sao thì, từ lúc anh 15 tuổi đã rời khỏi nhà, tương đương có một gia đình khác.

Nhưng lần này bởi vì có Lâm Doanh Doanh, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một chút cảm giác xa lạ, đó là cảm giác dây dưa, lưu luyến, quanh quẩn mãi ở trong lòng mà không thể xua đi được. Nó giống như một tấm lưới dịu dàng và mạnh mẽ, nhẹ nhàng bắt được trái tim con mãnh thú, khiến nó cam tâm tình nguyện phục tùng.

Khi anh nói với mẹ Hoắc ngày 15 đưa Lâm Doanh Doanh cùng trở về đơn vị, mẹ Hoắc chỉ gật gật đầu, xoay người đi chuẩn bị đồ đạc cho anh.

Còn Lâm Doanh Doanh thì lại hơi sửng sốt một chút, "Không phải ban đầu nói còn khoảng mười ngày nữa sao?"

Hoắc Thanh Sơn ôn nhu nói: "Thông báo trước."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Doanh Doanh lập tức luống cuống, "Á, vậy em cũng phải sắm sửa hành lý chứ." Ngày 15 trở về đơn vị, vậy ngày 14... Ừm, rạng sáng đã phải đi rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-213.html.]

Từ trước đến nay, hành lý của cô đều do mẹ Lâm sắm sửa cho, bản thân cô căn bản chưa từng quan tâm đến vấn đề đó, lần này muốn theo quân, vậy cô phải mang theo những thứ gì? Cô đi một vòng tại chỗ, giọng nói mang theo vẻ hoang mang, "Anh Thanh Sơn, những món đồ kia của em đều có thể mang theo chứ?"

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể bỏ lại cái gì được, tất cả đều hữu ích.

Hoắc Thanh Sơn nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô an ủi cô, "Không cần phải gấp gáp, em có thể đến đó sau."

Lâm Doanh Doanh lại ngẩn ra, "Đến sau? Tại sao vậy? Em không đi cùng anh sao?"

Hoắc Thanh Sơn liền giải thích cho cô một chút, để cô ở nhà chờ khoảng hai tháng, nhiều lắm thì là nửa năm.

Khuôn mặt của Lâm Doanh Doanh lập tức nhăn nhó lại, bắt đầu bướng bỉnh, "Em muốn ở cùng với anh."

Hoắc Thanh Sơn: "Anh phải đi gấp, em theo anh sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa, bây giờ ở bên kia vẫn chưa ổn định, không có chỗ ngủ, cũng không có đồ ăn ngon, rất khổ sở."

Lâm Doanh Doanh ưỡn thắt lưng lên, nũng nịu, "Anh có thể ăn, em cũng có thể ăn, em muốn chịu khổ cùng với anh."

Hoắc Thanh Sơn nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, cười rộ lên, xoa xoa đầu cô, "Anh không nỡ."

Lâm Doanh Doanh bĩu môi, làm nũng, "Anh Thanh Sơn, em không muốn rời xa anh, một ngày cũng không muốn."

Trong lòng Hoắc Thanh Sơn xót, ôm chặt eo cô, thấp giọng nói: "Anh cũng không muốn, ngoan, chờ một thời gian bên kia ổn thỏa thì em hẵng đi."

Lâm Doanh Doanh thấy làm nũng không có dụng, bắt đầu giở mặt la lối khóc lóc, "Không được, em đi cùng! Ai cũng không ngăn được em!"

Cùng lắm thì không mang theo nhiều đồ nữa, cô đi theo anh trước, đồ đạc thì để từ từ người nhà gửi qua cũng được.

Hoắc Thanh Sơn hiểu rõ tính cách của cô, biết lúc này cứng đối cứng không được, không thể cứng rắn từ chối cũng không thể nhỏ nhẹ dỗ dành, chỉ có thể chuyển đề tài đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Loading...