Cô vừa đi ra cửa thì thấy hai anh em họ đang đi tới ở đằng kia, thế là cô lập tức núp ở đằng sau đống cỏ để hù dọa bọn họ. Với trò này, đám con nít chơi mãi mà không biết mệt, trốn một bên rồi hù cho người khác sợ giật mình, dù sao thì Tạ Vân cũng thích chơi trò này nhất.
Cô thấy Hoắc Thanh Sơn đang đến gần chỗ cô, nên muốn đợi một lúc nữa rồi nhảy lên người anh để hù dọa anh. Cô núp ở đằng sau đống cỏ, nghe bước chân của bọn họ càng lúc càng gần, thế là cô lập tức nhào ra, thuận tiện la lên một tiếng để hù bọn họ.
Nào ngờ đâu Hoắc Thanh Sơn và Hoắc Thanh Phong đã đổi vị trí từ lúc nào không biết, cô nhào ra một cái, là nhào tới chỗ của Hoắc Thanh Phong.
Hoắc Thanh Phong bị tiếng la đột ngột của cô làm cho hoảng hốt, cậu giật mình một cái rồi đứng bất động.
Hoắc Thanh Sơn đứng bên cạnh thì lanh tay lẹ mắt, quăng cây cuốc ở bên tay trái xuống mà lôi cổ em trai anh về sau một bước, tay phải anh thì đưa ra giữ lấy cơ thể mềm mại đang nhào tới vào trong ngực.
Lâm Doanh Doanh bám lấy cổ anh, hai chân cô thì kẹp cái eo gầy rắn chắc của anh, cô cũng sợ hết hồn: “Không phải anh vừa mới đứng ở bên này sao?”
Hoắc Thanh Phong khôi phục lại tinh thần, nhưng gò má cậu lại đỏ lên, lúc này cậu chỉ biết xách thùng nước mà chạy nhanh về nhà.
Hoắc Thanh Sơn rũ mắt nhìn cô một cách bất lực, anh dùng bàn tay vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g cô một cái: “Sau này không cho phép em quậy như vậy nữa.”
Lâm Doanh Doanh đáp lại: “Ai bảo anh lén đổi chỗ, em cũng nhìn kỹ lắm mới nhào ra.” Cô bám vào cổ anh, rồi quay người lại đằng sau: “Anh nhìn tóc em có đẹp không, em gái thắt cho em đấy.”
Tóc đuôi sam mềm mại, có phần hơi rối bù, dây cột tóc xinh xắn hoạt bát, khiến Lâm Doanh Doanh trở nên vừa quyến rũ vừa phong tình, cả người trắng mịn xinh đẹp giống như một con búp bê tinh xảo.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Hoắc Thanh Sơn không, tự dưng anh lại cảm thấy cô trở nên quyến rũ và phong tình hơn so với trước khi kết hôn, thu hút người khác vô cùng.
“Đúng là rất đẹp.” Anh khen cô từ trong thâm tâm.
Anh sợ mấy người hàng xóm đi ra nhìn thấy, nên anh vội vàng ôm cô vào cổng rồi mới để cô xuống.
Lâm Doanh Doanh bước xuống, cô không cam lòng mà nói: “Cả nhà nhiều người như vậy, cả Tạ Vân cũng khen, miệng của mấy anh đúng là hết cứu nổi.” Chỉ mong Tạ Vân đừng lớn lên thành chuyên gia lẻo mép.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến buổi cơm tối, Hoắc Thanh Sơn phát hiện hai em trai anh cũng có điểm gì đó không đúng, Hoắc Thanh Phong thì lén nhìn trộm Lâm Doanh Doanh một cái, sau đó thì cậu bắt đầu đỏ mặt, ánh mắt có chút d.a.o động, cũng không dám tiếp tục nhìn cứ như bị cái gì đó làm bỏng. Còn Hoắc Thanh Hồ thì thỉnh thoảng liếc trộm về phía Lâm Doanh Doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-212.html.]
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy bản thân cần phải nói chuyện rõ với Hoắc Thanh Phong để tránh cho cậu có những suy nghĩ không nên có.
Sau bữa cơm tối, các cô gái thì ở trong nhà tắm, còn các chàng trai thì đều đi tới nhà chú ba Tạ, hoặc là đi ra ngoài tản bộ.
Hoắc Thanh Sơn gọi em trai ra ngoài một chút.
Hoắc Thanh Phong suy nghĩ: Sao mà mình không đánh hơi được mùi âm mưu chứ. Bao nhiêu năm nay anh cả chưa từng dẫn mình đi chơi, hôm nay lại đột nhiên rủ mình đi cùng, chắn chắn không phải là chuyện tốt gì!
Nhưng cậu vẫn cố chấp đi theo: “Anh cả, chúng ta đi bơi đi.”
Hoắc Thanh Sơn và cậu cùng nhau đi ra bờ sông, anh thuận miệng nói: “Em lớn như thế rồi, không nên tùy tiện nhảy tới gần chị dâu của em.”
Hoắc Thanh Phong đáp lại: “Anh cả, anh nói em không khác gì con khỉ vậy, người như em không ổn sao? Chị dâu đối xử tốt với em, em…” Cậu đột nhiên nhớ lại, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, cậu lật đật xua tay chứng minh bản thân trong sạch: “Anh, anh đừng nghe bọn họ nói bậy. Em không có thích chị dâu… Không phải… Ý, ý của em là…”
Cậu sốt ruột đến nỗi không nói gì được nữa, cậu rất sợ anh của cậu sẽ trực tiếp cho cậu một cú đ.ấ.m ngã xuống đất, tay của anh cả rất đen, rất đáng sợ.
Thường ngày mấy thanh niên cùng lứa trong thôn cũng có trêu đùa, nói chị dâu cậu đẹp như thế, nếu anh cậu không có ở nhà, thì người em trai như cậu và chị dâu sẽ như thế nào rồi như thế nào.
Cậu sợ mấy lời nói đùa này sẽ truyền tới tai anh cả cậu, khiến anh cậu nổi nóng.
Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt nói: “Anh không có hiểu lầm, em không cần hoảng.”
Hoắc Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm một tiếng: “Anh, anh là người biết rõ nhất. Em đối với chị dâu như là chị vậy, tuyệt đối không có cái ý kia.”
Haiz, chị dâu xinh đẹp như vậy, vậy sau này cậu phải tìm một người khác mới được, đời này không cưới được. Hu hu hu…
Hoắc Thanh Sơn nói tiếp: “Mấy ngày nữa anh phải về đơn vị, chị dâu của em tạm thời không đi, ở nhà em phải chú ý nhiều vào.”
Hoắc Thanh Phong lập tức hiểu được ý của anh cậu, nên vội vàng tỏ thái độ: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ thay anh bảo vệ chị dâu, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tới lấy lòng chị dâu!”
Hoắc Thanh Sơn vỗ bả vai cậu một cái: “Em cũng đã lớn, đã hiểu chuyện rồi. Rất tốt.”