Hoắc Thanh Hà lên tiếng: “Chị cả, oan cho em quá. Chị dạy dỗ em suốt ngày, em nào dám dạy dỗ ai chứ. Bây giờ ở cái nhà này, em còn chút địa vị nào sao?” Cô ấy hừ một tiếng, rồi xoay người bước vào trong nhà.
Hoắc Thanh Hoa bảo Thanh Hạnh cất tiền đi, không được phép để cho Hoắc Thanh Hà lấy đi, sau khi dặn dò cô ấy xong, chị ấy lại quay về phòng bếp để làm việc.
Trước đó, chú ba Tạ có đem tới một giỏ mơ, nếu không ăn hết thì sẽ hỏng, Lâm Doanh Doanh nói có thể ướp nó với đường trắng trong vài giờ, sau đó lên bắt nồi lên đun thành trà mơ, đến lúc đó thì cho mật ong vào rồi đậy kín, pha với nước để uống.
Hoắc Thanh Hoa với mẹ Hoắc đang bận bịu với việc đó, mặc dù chị ấy không thích mẹ Hoắc chuyện gì cũng đều nghe theo con dâu, nhưng khi thấy mẹ Hoắc làm thì chị ấy cũng không nhịn được mà tới phụ giúp bà một tay, làm xong còn có cảm giác đạt được thành tựu, chị ấy cảm thấy đời này bản thân chưa từng làm món nào tinh tế như vậy.
Hoắc Thanh Phong được cô cho tiền thì trông vui vẻ vô cùng, cậu còn đi loanh quanh Lâm Doanh Doanh để lấy lòng, khoe tài.
Lúc này, Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào, anh xách theo xâu cá trích, còn có hai quả đào chín, thấy Hoắc Thanh Phong đang nhảy nhót xung quanh Lâm Doanh Doanh, anh khẽ cau mày lại mà dặn dò cậu: “Thanh Phong, đi tưới rau đi.”
Thấy anh quay về, tinh thần của Lâm Doanh Doanh lập tức trở nên phấn chấn, cô cười với anh còn ngọt ngào hơn cả mùi đường nấu với mơ đang lan tỏa ở trong không khí.
Hoắc Thanh Phong hỏi: “Chị dâu, chị đi ra vườn rau không? Có thể đi nghịch nước nữa!”
Lâm Doanh Doanh kéo vạt áo của Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn, anh đi không?”
Hoắc Thanh Sơn đáp lại: “Anh đi, em không cần đi đâu.” Anh đưa hai quả đào đã rửa sạch sẽ cho cô rồi nói: “Buổi trưa nắng, em ở nhà nói chuyện với chị và mẹ đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh dùng bàn tay chạm vào cần cổ mịn màng của cô, ngón cái thì chạm vào trái tai của cô, cô để buông xõa tóc thay vì buộc lên, nàng giải tán tóc không ghim lên tới, có cảm giác như cô vừa mới tỉnh dậy nên có hơi lười biếng, mềm mại đến mê người. Trong thôn vẫn còn rất nhiều chàng trai trẻ sức lực dồi dào chưa lấy vợ, hai con mắt đó nhìn chằm chằm vào những cô gái xinh đẹp giống như sói vậy, anh không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô.
Hơn nữa, trong vườn rau có khá nhiều sâu bọ, nhiều, còn có muỗi cỏ chích người rất đau, làn da của cô thì lại mềm mại, anh sợ cô đi sẽ bị chích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-210.html.]
Lâm Doanh Doanh cũng không ép anh, mà chủ động tiễn bọn họ ra ngoài, rồi vẫy bàn tay nhỏ bé: “Mau mau quay về để uống trà mơ nha!”
Hoắc Thanh Phong đáp lại: “Chị dâu, chị trở về đi, không cần nghĩ cho em và anh ấy.”
Hoắc Thanh Sơn nhìn cậu một cái, cậu lập tức nở nụ cười ngây ngô.
Khi Lâm Doanh Doanh thấy bọn họ đã đi xa rồi thì cô chạy về nhà, tiếp tục cố gắng chải đầu.
Hoắc Thanh Hoa thò đầu ra nhìn Lâm Doanh Doanh đang ngồi bên ngoài, thấy cô đã chải mấy lần rồi, chắc hẳn là đang cảm thấy mệt mỏi lại phiền phức, nên vứt cái lược sang một bên để buộc tóc lên. Cũng không biết là tay của đại tiểu thư vụng về hay sao mà cũng không thắt được b.í.m tóc. Sau một hồi loay hoay hai lần, b.í.m tóc của cô bị xõa ra, cô thì đang ngồi ở đó bĩu môi, trông dáng vẻ như muốn nổi giận.
Hoắc Thanh Hoa bĩu môi, chị ấy không nhịn được mà muốn tới chải tóc cho cô, nhưng khi nhìn lại đôi bàn tay sần sùi của bản thân, rồi nhìn phần gáy mịn màng và trắng như tuyết kia của Lâm Doanh Doanh, thì cô lại để cho Hoắc Thanh Hạnh đi.
Mặc dù Hoắc Thanh Hạnh không thích nói chuyện, người thì cũng dễ bị giật mình giống như con thỏ con vậy, nhưng cô ấy lại nhạy cảm và tinh tế, làm việc gì cũng chậm rãi và nghiêm túc.
Khi cô ấy bảo sẽ thắt đuôi sam cho Lâm Doanh Doanh, Lâm Doanh Doanh đã rất vui vẻ mà lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Hoắc Thanh Hạnh chạm vào mái tóc đen mềm mại của Lâm Doanh Doanh, cô ấy còn ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Và cô ấy cũng không dám đụng vào cô vì cô ấy rất sợ bản thân sẽ đụng hư chỗ nào đó của cô.
“Chị, chị dâu, chị muốn thắt một đuôi hay là hai?”
Hiện tại những cô gái chưa lập gia đình thưởng để tóc ngắn ngang tai, hoặc là tóc ngắn ngang vai thắt thành hai đuôi sam nhỏ, hoặc là để tóc dài mà thắt đuôi sam. Hơn nữa, để tóc mái không che mắt, hầu hết mọi người đều sẽ quấn phần tóc ở trước trán thành một cái lọn tóc nhỏ xíu.
Lâm Doanh Doanh nói một đuôi sam, rồi để cô ấy giúp cô thắt b.í.m tóc xương cá chặt chặt, không dễ bị bung.
Cô thích người khác chải tóc giúp cô, bởi vì cứ mỗi khi có người giúp cô chải tóc là họ đều dịu dàng đến lạ thường.