Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Yếu Ớt Muốn Gả Chồng - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-06-21 23:19:46
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì ngày mốt phải tới công xã để huấn luyện, nên trước khi đi, Hoắc Thanh Phương đã nói với mẹ Hoắc chuẩn bị giúp cô ấy khẩu phần lương thực và đồ dùng hàng ngày, bọn họ sẽ tới công xã ở tạm một thời gian ngắn.

Hoắc Thanh Hà hỏi: “Còn phải ở lại sao? Sao chị chưa nghe bọn họ nói là phải ở lại?”

Hoắc Thanh Phong cũng không muốn ở lại đó: “Có bảy tám dặm thôi, chúng ta đi tới đó cùng lắm là nửa tiếng, đi về cũng nhanh lắm.”

Hoắc Thanh Hạnh cũng không muốn phải ngủ lại ở đó, cô ấy không thể xa nhà, cũng không muốn rời khỏi mẹ.

Hoắc Thanh Phương nói: “Em có nghe nói, lần này số người cần huấn luyện như cũng tương đối nhiều, ngoài công xã của chúng ta, còn có hai công xã khác tới nữa.”

Nếu là như vậy, thì ít nhất cũng phải gần sáu mươi người.

Cô ấy hỏi Lâm Doanh Doanh: “Chị dâu, chị nói xem, chúng em có nên ở lại đó hay không?”

Lâm Doanh Doanh vừa mới ngủ trưa dậy, nên vẫn còn hơi lười, cô nhìn xung quanh một chút lại không thấy bóng dáng Hoắc Thanh Sơn đâu, chắc là anh đã dậy từ lâu rồi. Sau đó, cô từ từ ngồi dậy, mái tóc dài buông xõa, cô xỏ chân vào đôi dép vải, rồi đi lấy cái lược gỗ hoàng dương, lựa một chỗ bóng râm ở ngoài sân mà ngồi chải đầu.

Cô đáp lại: “Chị cảm thấy là nên ở lại.”

Hoắc Thanh Hà suy nghĩ: … Tôi thấy chị là đang chê chúng tôi ở nhà hoài làm chướng mắt.

Lâm Doanh Doanh nhàn nhã nói: “Năm sáu chục học sinh, mà chỉ có hai ba thầy, lại phải học trong một khoảng thời gian rất ngắn, vậy thì để xem ai thông minh hơn, ai học tốt hơn, ai có nhiều thời gian để học hơn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Công nhân và chủ công thì ở lại công xã sau khi tam làm thì cũng không sao, nhưng chắc hẳn bọn họ vẫn sẽ sẵn lòng hỏi ý kiến của học sinh.

Nhất là có rất nhiều vấn đề về việc lái máy cày, cũng như là kỹ năng lái nó, việc này phải cần mất khá nhiều thời gian mới có thể tiếp thu được. Nếu đã từng có kinh nghiệm làm theo thì dĩ nhiên sẽ tốt hơn, gặp phải vấn đề thì có thể trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ, như vậy thì tiết kiệm được rất nhiều thời gian và của cải.

Thấy Lâm Doanh Doanh ủng hộ việc bọn họ ở lại, Hoắc Thanh Phương cười nói: “Em cũng nghĩ giống chị dâu vậy.”

Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà cũng đổi lời.

Hoắc Thanh Hà liếc bọn họ một cái, xem hai người nghe lời chưa kia.

Hoắc Thanh Phong vừa tiến tới bên cạnh Lâm Doanh Doanh, vừa cười khôn khéo để lấy lòng cô: “Chị dâu~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-209.html.]

Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cậu, sau đó cô rồi chỉ tay vào phòng: “Trong túi xách chị có tiền lẻ, em đi lấy nó tới đây.”

Hoắc Thanh Phong gào lên một tiếng rồi chạy vọt vào trong phòng, xách lấy cái túi xách tay nhỏ của Lâm Doanh Doanh rồi lại lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta rất ngạc nhiên.

Lâm Doanh Doanh kéo dây khóa kéo rồi mở miệng túi ra, cô lấy ra một xấp tiền lẻ, tất cả đều tờ một hai đồng, cũng là tiền mà trước đây cha Lâm đã đưa cho cô.

Hai mắt của Hoắc Thanh Phong nhìn chằm chằm vào số tiền đó, này, này mà là tiền lẻ? Trong ấn tượng của cậu, một hai xu mới được gọi là tiền lẻ, năm hào cũng đã là một số tiền lớn rồi, một đồng thì lại càng lớn hơn.

Một xấp tiền thế này mà không phải là số tiền lớn?

Lâm Doanh Doanh lấy hai tờ ra đưa cho cậu, rồi lại lấy thêm hai tờ nữa để đưa cho mấy cô em gái.

Hoắc Thanh Hà vui vẻ nhận lấy số tiền, cô ấy còn hào hứng la lên một tiếng: “Cám ơn chị dâu!”

Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà thì không chịu nhận.

Hoắc Thanh Phương nói: “Chị dâu, đó là tiền của chị, chúng em sẽ đợi tiền trợ cấp.”

Lâm Doanh Doanh cười híp mắt: “Ở nhà chúng ta, đạt được thành tích thì có thưởng, đây là số tiền mà các em nên nhận được.” Cô kiên quyết nhét tiền vào tay Hoắc Thanh Phương: “Tới công xã, chưa chắc là không cần phải tiêu tiền, cầm.”

Hoắc Thanh Phương do dự một chút.

Mẹ Hoắc nói: “Chị dâu cho thì các con cứ cầm đi, đợi đến khi các con được trả tiền, cầm về nhà thì cũng như nhau cả.”

Hoắc Thanh Phương nghe vậy thì nhận lấy.

Còn Hoắc Thanh Hà thì đỏ mặt, xua tay loạn cả lên, nói thế nào cũng không chịu nhận, cứ như số tiền phỏng tay kia sẽ cắn người vậy.

Lâm Doanh Doanh nói: “Thanh Hạnh, bây giờ em đã nghiêm túc trở thành nhân viên dự bị cho tổ máy móc nông nghiệp ở công xã, không còn là một cô gái nhỏ xấu hổ nữa, em phải ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Không có gì phải sợ, bây giờ em đã là niềm kiêu hãnh của thôn chúng ta rồi.”

Cô nhét tiền vào tay Hoắc Thanh Hạnh.

Hoắc Thanh Hà lập tức dạy bảo cô ấy: “Cũng lớn rồi mà còn xấu hổ như đứa trẻ ba bốn tuổi vậy, thẹn thùng làm em xấu hổ c.h.ế.t được.”

Hoắc Thanh Hoa thấy Thanh Hà đang giáo huấn em gái thì lập tức dạy dỗ lại cô ấy: “Em còn nói à, con bé không phải là bị em dọa sợ từ bé sao? Phận làm chị như em, không biết yêu thương em gái, cả ngày huấn nàng. Mấy ngày nữa tới công xã, em với Thanh Phương để ý Thanh Hạnh một chút, đừng để người khác ức h.i.ế.p con bé.”

Loading...