Mặt con nít l.i.ế.m môi, nắm chặt tay, hạ quyết tâm đi lên luôn.
Đối với Thường công và Vương công, đây chỉ là một trình độ cơ bản.
Sau khi lên xe, cậu có chút hoảng hốt, phân vân giữa côn, ga và phanh xe.
Nhìn thấy dáng vẻ vò đầu bứt tai của cậu ta, Thường Kình Tùng dứt khoát bảo Vương công đi lên, "Theo dõi sát."
Xe không ai theo dõi, cậu ta lại điều khiển máy kéo như điên, va quệt vào người hay vật gì đều không ổn.
Những danh mục cần chú ý còn đọc không đủ, cậu ấy cũng rất vất vả mới viết được tên của mình là Hoắc Thanh Đồng, tên ông bà cha mẹ càng khỏi phải nói nữa, đại đội thôn Hoắc gia cũng hơi quên cách viết, cuối cùng viết thiếu chỗ này sót chỗ kia lên.
Quả nhiên, sự thật chứng minh lo lắng của anh ta không phải là thừa, mặt con nít làm lửa tắt một lần, mặt dài lại làm cho chiếc máy kéo gầm rú như quái thú. May mà Vương công đã bẻ lái mới không đến nỗi đ.â.m vào cây.
Hai người còn lại còn kém hơn hai bọn họ, căng thẳng lên là còn báo sai cả tên của mình, huống chi là đọc danh mục cần chú ý. Cho dù trước đó họ đã học với Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Phương, thì lúc này họ cũng biết bản thân họ, nhưng bản thân họ không biết họ nữa rồi, lúc viết tên cũng nhấc bút quên chữ.
Đầu cũng bứt trọc tóc rồi, cuối cùng đành chán nản đặt bút xuống.
Hai bọn họ cũng rất lanh lợi trong đám bạn đồng trang lứa, nếu không cũng sẽ không được đại đội chọn trúng, nhưng trong một dịp trang trọng và nghiêm túc như thế này, nhìn những chiếc máy kéo cao lớn và những kỹ thuật viên, họ bỗng trở nên căng thẳng ngại ngùng, đầu óc đều trống rỗng.
Bản thân không làm được nên mới cảm thấy mấy người Hoắc Thanh Phương, nhưng là thật sự rất giỏi!
Các đại đội còn lại cũng có hai thanh niên biết lái máy kéo, một người là quân nhân giải ngũ tên là Hạ Vệ Đông, từng học lái xe tải, thấy máy kéo cũng na ná nên cũng biết. Người kia là thợ mộc, tên là Trác Tú Tú, giới tính nam, khéo tay, thích chơi máy móc nhỏ. Anh ta đã tự sửa xe đạp hai bánh thành một chiếc xe ba bánh nhỏ, hôm nay anh ta đã lái nó đến đây.
Vòng đầu bốn người Hoắc Thanh Phương, Hoắc Thanh Phong, Hạ Vệ Đông và Trác Tú Tú được chọn khiến mọi người vô cùng ghen tị, ánh mắt nhìn họ đều nóng hừng hực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-202.html.]
Thí sinh của đại đội khác bất mãn nhưng không dám nói với Thường Kình Tùng liền bám lấy cán bộ công xã và Tiết cán sự, đòi công bằng không thiên vị.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bọn họ đều đã học lái máy kéo rồi, đây là gian lận!"
Tiết cán sự: "Có ai cấm các cậu học đâu?"
Bọn họ chỉ cho rằng mình được coi trọng trong nhà và đại đội, nhưng chưa nghĩ đến Thường Kình Tùng là sinh viên chuyên khoa tốt nghiệp học viện cơ khí, thời này học sinh trung cấp kỹ thuật đã rất được ngưỡng mộ, khỏi nói đến sinh viên chuyên ngành đại học. Mà trước đây, vốn không có nhiều sinh viên chính quy, các sinh viên mấy ngành kỹ thuật đa phần đều là nhân tài chuyên khoa.
Đối với Thường Kình Tùng, biết chữ biết đọc không có gì là ghê gớm, dù gì anh cũng rất giỏi, thay vào đó, điều anh ấy coi trọng là năng lực học tập chủ động tích cực.
Anh ta nhìn những người đang làm ầm ĩ kia rồi nói thẳng: "Như vậy đi, Vương công tập hợp bọn họ lại, dạy cụ thể cho họ cách lái máy kéo. Hai tiếng sau tiếp tục thi, ai biết lái sẽ được tuyển thẳng, ai không biết lái thì tiếp tục dạy, ba giờ sau lại thi tiếp."
Cứ như vậy một vòng, hai vòng và ba vòng, dần dần hạ thấp yêu cầu tuyển chọn.
Cậu không chủ động còn chê người ta chủ động à? Lẽ nào cái gì cũng muốn người khác phải bón đến tận miệng cậu sao?
Vậy cậu làm sao để có thể theo kịp?
Một số học sinh cấp hai và học sinh cấp ba rất không phục, mặc dù họ chưa chắc đã xem trọng việc lái máy cày, nhưng bị mấy người không đi học đã vượt qua họ khiến họ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Dù gì thì vì bản thân họ đã đi học mấy năm rồi, ở nhà và ở trong đại đội nơi nào cũng được coi trọng, vậy mà đến chỗ Thường Kình Tùng ở công xã lại phải chịu thua.
Dù sao một công xã lớn thế này cần ít nhất bốn máy kéo, mà một chiếc cần năm thợ lành nghề theo xe, vì vậy một đội máy móc nông nghiệp cần ít nhất hai mươi mấy nhân tài mới được.
Theo cách này, vòng hai Hoắc Thanh Hà, mặt con nít và mặt dài với vài thanh niên khác đã được chọn vào.
Sau khi được chọn, Hoắc Thanh Hà đắc ý nói: "Không phải tôi học chậm mà là do thầy dạy không biết dạy, Vương công vừa dạy là tôi biết luôn rồi."