Đám thanh niên lập tức im lặng, không ai dám chất vấn gì anh ta nữa.
Thường Kình Tùng quét mắt qua chỗ Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong, gật đầu ra hiệu “Ai biết thì qua đây kiểm tra đánh giá với Vương công.”
Hoắc Thanh Phong nhảy qua như con khỉ, đắc ý vô cùng, không hề tỏ ra dè dặt chút nào.
Hoắc Thanh Phương thấy Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Hạnh không dám qua liền kéo tay một người, rồi lại kêu đám người mặt con nít cùng qua đó.
Bốn người họ đều là biết lõm bõm, nếu phải lái xe thật thì cũng không biết hết nhưng nói thì cũng có thể nói một chút. Bốn người họ liếc nhìn nhau rồi lại quay đầu nhìn Lâm Doanh Doanh, thấy cô đang ngồi dưới gốc cây to vừa quạt quạt hương bồ vừa cắn hạt dưa, rõ là vui vẻ cười cười nói nói với mẹ Hoắc.
“Đi thôi!” Bọn họ hạ quyết tâm, cũng chạy theo qua đó.
Đến trước chỗ máy kéo, Vương Công trước tiên đưa cho mấy người họ một tờ giấy, bảo mỗi người bọn họ tự đọc theo nội dung trong đó.
Hoắc Thanh Phương thấy là các danh mục cần chú ý và trình tự lái máy kéo vân vân, đây đều là những phần Lâm Doanh Doanh đã ôn trúng cho bọn họ, họ đều học qua ở nhà rồi. Chỉ có điều dù gì thì cũng là mấy cái chuyên ngành, người học không nhiều muốn học trong thời gian ngắn ngủi hai người thì không thể nào nhớ hết được.
Hoắc Thanh Phương dựa theo những gì Lâm Doanh Doanh nói đọc ra những chữ cô biết, những chữ không biết thì lược bỏ hoặc thay đổi đơn giản đi, chỉ còn ý là được.
Vương công khẽ gật đầu rồi bảo cô điền thông tin quê quán, thành phần, tên ông bà, cha mẹ và đại đội, đây coi như là kiểm tra năng lực viết, sau đó ra hiệu cho cô lên lái máy kéo.
Hoắc Thanh Phương thở phào nhẹ nhõm, trước khi lên lái, cô đi một vòng quanh máy kéo, kiểm tra gầm xe theo yêu cầu trong tờ danh mục cần chú ý, sau đó mới trèo lên.
Hoắc Thanh Phương thấy chiếc máy kéo này cũng là Đông Phương Hồng 54 mã lực giống với máy kéo của công xã vùng sát cổng thành, quy trình vận hành cũng như nhau.
Cô kéo dây khởi động, sau đó ngồi vào buồng lái, ngay khi cầm vào vô lăng, Hoắc Thanh Phương như biến thành người khác, vừa tự tin vừa thong dong bình tĩnh.
Vương công liên tục gật đầu “Không tồi, giỏi lắm.”
Chờ Hoắc Thanh Phương lái máy kéo chạy xình xịch xoay một vòng quay lại, Vương Công lập tức viết một chữ √ “Cô đã được nhận.”
Hoắc Thanh Phòng trừng lớn mắt “Chị, không phải...chị lén học xoay vòng từ khi nào thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-201.html.]
Lúc bọn họ ở trong sân đều là học lái thẳng đi thẳng về, chưa hề học rẽ ngoặt mà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Phương: “Nó có vô lăng mà? Lúc rẽ em cứ quay từ từ thôi, đừng quay gấp quá.” Cô nói với Hoắc Thanh Phong một số mẹo về cảm nhận tay của mình.
Hoắc Thanh Phong nghe xong cũng đã hiểu, là người thứ hai chạy đi thi.
Trình độ văn hóa của Hoắc Thanh Phong không bằng Hoắc Thanh Phương, đọc một trang danh mục cần chú ý vấp lên vấp xuống, sau đó khi viết tên của mình và các mục khác, cậu căng thẳng lại viết "Phong" (峰) thành "Thượng Sơn Hạ Phong" (上山下丰), còn hài lòng tán thưởng một phen, cảm thấy bản thân viết rất đẹp.
Thường công vừa hay đi qua, liếc nhìn một cái rồi hỏi cậu: "Tiểu đồng chí, cậu tên là gì?"
Hoắc Thanh Phong thẳng lưng trả lời: "Hoắc Thanh Phong!"
Thường công gật đầu "Đi đi."
Hoắc Thanh Phong chạy đi lái máy kéo, cậu cao hứng đến mức lúc đi hai chân cũng xoắn lấy nhau, hận không thể nhảy cẫng lên.
Hoắc Thanh Hoa ở một bên lo lắng muốn chết, nhắc nhở cậu: “Đừng hăng hái quá, bình tĩnh chút!”
Cảm nhận được tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, Hoắc Thanh Phong bỗng có hơi căng thẳng, nhớ lời chị cả nói phải bình tĩnh, cẩn thận, cậu lập tức liền bỏ tay xuôi với chân, sau đó nhấc tay nhấc chân cùng nhịp đi đến bên cạnh máy kéo rồi trèo lên.
Lúc cậu đọc các mục cần chú ý chưa đọc kỹ, đương nhiên cũng không lưu ý đến mục đi một vòng quanh xe kiểm tra, lúc cậu nhìn thấy Hoắc Thanh Phương đi vòng quanh xe còn tưởng là cô thấy cái máy kéo lạ lắm cơ.
May mà máy kéo vẫn chưa tắt lửa, không cần cậu phải khởi động lại, có thể bắt đầu lái luôn được.
Về phương diện lái máy kéo thì cậu không kém Hoắc Thanh Phương là mấy, chỉ là tuổi trẻ sung sức dễ đắc ý khoe khoang, không được thận trọng như Hoắc Thanh Phương.
Đi hai vòng trở lại, cậu đắc ý nhảy xuống, nhận lấy ánh mắt hâm mộ tán thưởng của mọi người.
Thưởng công gật đầu, đích thân viết một dấu√, cậu cũng qua rồi.
Tiếp theo là Hoắc Thanh Hà, cô cảm thấy không chắc chắn lắm, liền bảo đám mặt con nít lên thi trước.
Cô cảm thấy Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong thi trước thể hiện rất tốt, hai người cô và Hoắc Thanh Hạnh thi sau luôn rất dễ bị so sánh, sợ là sẽ không qua được.