Đảo mắt đã đến ngày thi ở công xã.
Vào đêm trước khi kỳ thi diễn ra, bí thư và liên trưởng đại đội đã tổ chức một buổi động viên, cho người thi.
Lâm Doanh Doanh phát hiện ra năng lực nghiệp vụ của hai người cán bộ này đúng thật là không ổn, nói là sẽ cổ vũ, kết quả là họ còn khiến mọi người áp lực thêm, ngay cả bọn họ cũng rất chán nản, cảm thấy không có nhiều hy vọng, nhưng vẫn cứng đầu thử.
Mấy người nói xem, mấy người như vậy, thì những đội viên này có thể thi tốt sao?
Thế là cô lặng lẽ động viên bọn họ: “Mọi người không cần lo lắng, cũng không phải là người ta bảo mọi người đi làm thầy, cho dù có viết sai cũng chẳng sao cả. Biết đọc biết viết, học đến già, sống đến già, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không bị mù chữ. Quan trọng là mọi người có hứng thú với việc lái máy kéo không, mọi người đã từng tiếp xúc qua máy kéo thật, cũng đã lái qua nó. Đến lúc đó, bất kể có hỏi thế nào đi nữa, thì vẫn có thể trả lời được, đây là lợi thế của mọi người, mấy đại đội khác không được đi thế này đâu, tôi có hỏi qua rồi, bọn họ chẳng đi học!”
Dĩ nhiên là cô không có dò hỏi ai rồi, chẳng qua là hỏi mấy thôn ở gần đó, ai cũng đều bận rộn đi làm kiếm điểm công, đúng là chẳng ai đi học lái máy kéo.
“Tôi xem trọng mọi người, cố gắng lên!” Cô hóa thân thành đội trường đội động viên, cổ vũ bọn họ cố gắng lên.
“Chị dâu, chị yên tâm đi, chúng em sẽ không để chị phải mất mặt!” Em gái và em trai của chồng đều tràn đầy tự tin.
Bốn người còn lại cũng đã học bù thêm những kiến thức có liên quan tới máy kéo, mặc dù sứt đầu bể trán, nhưng cũng nhờ sự cổ vũ nhiệt tình của Lâm Doanh Doanh, mà sự hăng hái bên trong họ cũng đã được khơi dậy, cảm thấy bản thân mình có lẽ là con mèo mù gặp phải con chuột chết, nên chọn thôi?
Hoắc Thanh Hoa lại là người hồi hộp nhất, chị ấy rất sợ em trai, em gái không thi đậu, chị ấy cũng sẽ đi đến xem cùng với mẹ Hoắc.
Người tiến hành kiểm tra, đánh giá bọn họ chính là các kỹ thuật viên và chỉ đạo viên của nhà máy máy móc nông nghiệp từ thành phố xuống, bên cạnh đó còn có đám người cán sự Tiết.
Trước sự cổ vũ khích lệ cho đại đội thôn Hoắc Gia hân, các kỹ thuật viên và chỉ đạo viên của nhà máy máy móc nông nghiệp lái máy kéo tới, một anh công nhân tuấn tú nho nhã cất giọng: Ưu tiên tuyển chọn những người biết lái máy kéo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-200.html.]
Nhìn thấy tư thế đó, Lâm Doanh Doanh biết rằng đã ổn rồi. Kỹ thuật viên chuyên nghiệp người ta sẽ không nói chuyện trên giấy, có quan tâm và am hiểu về máy kéo không chỉ cần nhìn cách người ta chạm vào tay lái là biết.
Hoắc Thanh Sơn thấy không có chuyện gì, liền bảo Lâm Doanh Doanh đi theo đám người Hoắc gia, còn anh tự đến Ủy ban Cách mạng làm việc khác.
Lâm Doanh Doanh hoàn toàn không lo lắng gì, cô và mẹ Hoắc tìm chỗ bóng râm mát của cây to nhất, ngồi trên ghế gập vừa ăn hạt hướng dương vừa hóng chuyện.
Cô chắc chắn rằng đưa họ chạm vào tay lái sẽ giúp họ có trải nghiệm hoàn toàn khác với những người chưa từng nhìn thấy máy kéo. Những người chưa bao giờ chạm vào máy kéo, không biết cách khởi động máy kéo như thế nào, chỗ nào là chỗ nào cũng không biết, cho dù bây giờ học thì bị áp lực tâm lý cũng khó học.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tốt quá rồi!” Hoắc Thanh Phong phấn khích nhảy bật lên, nếu có cột cờ bên cạnh, cậu có thể nhảy lên tung hứng.
Hoắc Thanh Hoa gấp đến độ làm luôn cái cử chỉ tay, không tiếng động gào thét: "Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút!"
Thí sinh của các đại đội khác lại nổi cáu, nhao nhao hỏi tại sao còn thi cả lái máy kéo? Trước khi thi cũng đâu có nói đâu.
Cán bộ công xã phát biểu trước tiên để động viên cổ vũ, dẫn mọi người cùng hô khẩu hiệu. Sau đó là Tiết cán sự giúp giới thiệu một chút về đám người Thường công, Vương công từ thành phố tới, rồi nói qua về quy tắc thi.
Một thanh niên làm giáo viên cấp hai trong đại đội nào đó hô lên: “Tiết cán sự, lúc trước chẳng phải đã nói chỉ thi xem có biết chữ hay không thôi sao, sao còn thi cả lái xe kéo thế?”
Những người khác cũng nhao nhao chất vấn “Đúng đấy, chẳng phải đã nói trước vậy rồi à, người được chọn có giáo viên chuyên môn đào tạo, dạy lái máy kéo và sửa máy kéo hả?”
Tiết cán sự bị đám người bọn họ hỏi đến toát hết mồ hôi.
Lúc này Thường Kình Tùng vẫn luôn cầm bút tô tô vẽ vẽ ở bên cạnh bỗng ngẩng đầu, quét mắt qua đám thanh niên đang ồn ào, mở miệng nói: “Thời gian của mọi người đều rất quý giá, chúng tôi không thể ngày nào cũng ở đây dạy các cậu lái máy kéo, các cậu cũng không có thời gian để học từ từ đâu. Nếu có ai biết lái máy kéo thì lên nhận nhiệm vụ lái máy kéo luôn, những người còn lại tiếp tục tham gia tuyển chọn.”
Tuy anh ta có khí chất nho nhã nhưng lúc nói chuyện vẫn phát ra uy nghiêm, đây cũng là khí thế được tích lũy nhờ làm việc lâu năm.