Thiếu niên tới lấy cơm, thì thấy người đàn ông đẹp trai và người phụ nữ xinh đẹp lại đang thân mật với nhau, bọn họ ăn chung một đôi đũa và một hộp cơm! Người đàn ông xé một miếng bánh ngô cho người phụ nữ ăn, rồi dùng đũa gắp cà tím cho cô ăn, sau đó là mới tới anh ăn.
Thiếu niên có cảm giác như con ngươi muốn rớt ra ngoài vậy, nhà ăn của chúng tôi không có nghèo như vậy, có cung cấp đũa mà!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bản thân cậu ta cũng quên ăn cơm mất, chỉ lo đứng nhìn chằm chằm hai người kia ăn. Cậu ta thấy Hoắc Thanh Sơn ăn cơm và đồ ăn xong, thì đi tới bồn rửa để rửa sạch hộp đựng cơm. Sau đó anh tới chỗ cửa sổ, múc một phần canh cà chua trứng rồi quay lại đút cho Lâm Doanh Doanh ăn.
Ôi mẹ ôi!
Hoắc Thanh Sơn đã sớm có cảm giác bị theo dõi rồi, anh quay sang nhìn người thiếu niên kia một cái, người thiếu niên kia bị dọa sợ mà vội vàng vùi đầu ăn cơm, cậu ta hận không thể cắm đầu mình vào trong thau cơm.
Hoắc Thanh Sơn đút cho Lâm Doanh Doanh ăn xong, thì nhỏ giọng nói: “Anh thấy người lớn tuổi vẫn tốt hơn so với thanh niên chẳng biết gì.” Ít nhất là người lớn tuổi biết cách chăm sóc cho cô, người nhỏ tuổi thì cũng chỉ biết lo cho mình, nào đâu rảnh để chăm sóc cô? Chỉ sợ là người ta còn muốn để cô săn sóc cho nữa.
Lâm Doanh Doanh không theo kịp suy nghĩ của anh nên cô chỉ ừ một tiếng, sau đó cô khép sách lại rồi kéo anh đi ra ngoài đồng để quan sát các em mình.
Hoắc Thanh Sơn bỏ vào trong túi vải khoảng ba mươi ổ bánh ngô, ngoài ra anh còn bỏ thêm một hộp dưa muối, anh vừa xách túi bánh ngô, vừa dẫn Lâm Doanh Doanh đang ngồi cưỡi ngựa đi đưa cơm ở ngoài đồng.
Mặt trời màu đỏ ở phía đằng tây bắt đầu lặn, ánh nắng hoàng hôn bao phủ dày đặc, bầu trời cứ như đang được tô điểm thêm một chút màu sắc.
Hoắc Thanh Sơn bế Lâm Doanh Doanh xuống ngựa, có đám người đang đứng ở trên hai đầu bờ ruộng để chờ người nhà đem ổ bánh ngô tới cho họ ăn.
Hoắc Thanh Hạnh, Hoắc Thanh Hà, ngoài ra còn có hai thanh niên chạy tới ăn trước tiên, bọn họ học chậm, không học lái xe được thì lập tức cảm thấy sốt ruột, nên hiển nhiên là đói bụng nhanh hơn.
Bây giờ, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong đang giúp mọi người lái máy kéo để cày đất, gieo giống, họ bận rộn kinh khủng, mấy người trên xe còn mang lương khô của mình đến cho họ ăn, thế nên bọn họ không có cảm giác đói lắm.
Lúc quay đầu máy kéo, Hoắc Thanh Phong hô lên với Lâm Doanh Doanh một cách hứng khởi hưng: "Chị dâu, công việc này làm em vui lắm, cho ta vui vẻ, chuẩn bị xong cho máy kéo nữ của chị rồi!”
Một đám người đứng ở trên ruộng, vóc dáng của anh cậu là cao nhất, nên cậu có thể lập tức nhìn thấy rõ chị dâu cậu.
Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn trở nên nghiêm túc một cách bất thình lình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-195.html.]
Vì Hoắc Thanh Hà không thể học nhanh giống em gái nên cô ấy có hơi mất hứng, ngồi đó nổi giận. Cô ấy không hiểu, cô ấy đã nói rõ ràng mạch lạc tất cả quá trình khởi động máy kéo, thế thì tại sao cô ấy lại không khởi động được?
Đúng là kỳ lạ!
Đợi tới khi Hoắc Thanh Phương quay đầu xe lại, cô ấy cũng tỏ ra rất hăng hái, hai b.í.m tóc thì được quấn lại ở trên đầu, mấy thanh niên ngồi chung xe không khỏi cảm thấy khâm phục cô ấy. Theo như lời bọn họ kể, trong tổ bọn họ, có một thanh niên học nhanh nhất cũng đã mất ba ngày rồi.
Thanh Phương tỏ ra rất khiêm tốn: “Tất cả mọi người ai cũng đều chưa lên đường, ở trên ruộng, cứ làm chủ tùy tiện lái, tôi cứ thế mà đi đường thẳng.”
Đi đường thẳng dễ dàng như vậy sao? Không thấy mấy người khác học tập, nhưng trước mắt thì thấy cách xa cả vạn dặm!
Lâm Doanh Doanh vẫy tay với Thanh Phương: “Thanh Phương, học được rồi thì nghỉ một lát đi. Một lát nữa chúng ta phải quay về nhà rồi.”
Vẻ mặt của mặt con nít như đưa đám: “Chị dâu, chúng em quá ngu ngốc, làm chị mất mặt rồi.”
Lâm Doanh Doanh cười híp mắt, rồi xua tay: “Không có mất mặt gì đâu, cậu cũng đừng buồn. Đợi đến khi Thanh Phương lên làm người lái máy kéo rồi, sau này mọi người đều có cơ hội học.”
Mặt dài nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, rồi ngẫm nghĩ, trong mắt cô chỉ có Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong thôi, e rằng là vì hai người đó mới tới đây. Còn bọn họ chỉ là một đám người đi học theo, làm mất mặt mà thôi.
Nhưng mà cô thật sự rất xinh đẹp, tính tình thị rộng rãi, khiến anh ta không khỏi nảy sinh suy nghĩ chỉ trích, nhưng anh ta cũng chỉ có thể lén nhìn cô hai lần mà thôi, nhìn hơn hai lần thì anh ta lại không nhịn được mà cảm thấy ngưỡng mộ, ghen tị với Hoắc Thanh Sơn.
Thuở còn bé, mọi người ai cũng giống nhau, nhưng từ khi nào mà Hoắc Thanh Sơn càng ngày càng trở nên tốt hơn chứ?
Haiz, người so với người, đúng thật là tức chết.
Hoắc Thanh Sơn đứng bên cạnh Lâm Doanh Doanh, anh rất nhạy với ánh mắt của những người đàn ông khác, cái ánh mắt mà bọn họ nhìn vợ anh, có khi là xinh đẹp, ngưỡng mộ, lúng túng, còn có thiện cảm, yêu thích, cũng có tham lam, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã biết.
Anh thấy Lâm Doanh Doanh dành hết sự chú ý cho Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong, không hề đặc biệt chú ý đến những người thanh niên khác, nên anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác, chỉ cần anh ở bên cô, sự chú ý của anh đều bị cô thu hút.