Mãi tới năm giờ rưỡi chiều, cũng là lúc mấy người lái máy kéo đổi ca, có người quay về ăn cơm trước, sau đó sẽ đi ca đêm. Xã có máy kéo thì kéo ba ca, không ngừng thay người để gấp rút thu hoạch mùa vụ.
Thu hoạch hoa màu chính là thu hồi một lượt vào kho, nộp thuế nông nghiệp mới cảm thấy yên tâm, làm ruộng là trồng một mạch mới có thể thở phào, nếu không, ai biết được sẽ có thời tiết xấu nào xuất hiện chứ?
Lúc này, có bốn năm người trẻ tuổi quay trở về, vừa đi, họ vừa cười cười nói nói.
“Cái cô gái tên là Hoắc Thanh Hà, đúng thật là không tệ! Vừa xinh đẹp vừa học nhanh!”
“Tôi thấy Thanh Phương, là cô em gái của cô ấy giỏi hơn, mọi người không biết cô ấy có thể lái chiếc xe qua lại mấy vòng đâu. Bây giờ chắc đang lên xe ở đó, tổ trưởng đích thân dạy, cô ấy có thể trực tiếp đi thẳng vào vùng canh tác, mà không cần phải luyện thêm nhiều nữa!”
“Thật hay giả thế?”
Lâm Doanh Doanh nghe bọn họ nói, chậm rãi đứng dậy, cô kéo Hoắc Thanh Sơn qua đó hỏi thăm tình hình.
Theo như bọn họ nói thì Hoắc Thanh Hà học rất nhanh, nhưng mà lý thuyết nhiều hơn là làm, nhắc tới cách lên xe là có tí vấn đề. Hoắc Thanh Phương thì khác, cô ấy không giỏi ăn nói cho lắm, nhưng sau khi quan sát, thì họ thấy cô ấy đã thao tác rất điêu luyện, biết lái máy kéo rồi!
Bây giờ bọn họ đang cày ở ruộng lúa mì, rồi trực tiếp cào đất canh tác, sau đó là trực tiếp gieo hạt giống cây bắp.
Cô gái Hoắc Thanh Phương này đúng thật là rất giỏi, vừa mới đi theo quan sát một chút mà đã học được rồi, không những có thể lái máy kéo, mà cô ấy còn có thể nhớ rõ cách sử dụng mấy máy móc nông nghiệp này.
Hoắc Thanh Phong là đàn ông, đàn ông thì có ham muốn chinh phục máy móc và biết tiếp cận một cách tự nhiên, thế nên lúc lên xe, cậu cũng học rất nhanh.
Nhìn chung mà nói thì Hoắc Thanh Hạnh có hơi khác một chút, cô ấy xấu hổ không chịu nổi, giọng nói lí nhí giống như con muỗi, chẳng dám nói lời nào, cộng thêm việc cô ấy cực kỳ căng thẳng khi ngồi trên xe cùng với người đàn ông xa lạ, vậy nên chuyện học lái xe cũng không hề dễ dàng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-194.html.]
Còn bốn thanh niên kia, mặt dài và mặt con nít thì học nhanh, còn mấy người khác không học được. Đầu óc ngốc nghếch nên học khá chậm, có người còn chưa học cách khởi động máy kéo, có người còn không biết cái thắng xe và ly hợp là cái gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật sự là do người ở nông thôn ít kiến thức, lại chưa từng tiếp xúc qua, bất chợt trông thấy thì trong đầu vẫn còn mụ mị, hơn nữa vì thời gian ngắn nên không có cơ hội tìm hiểu, cọ xát nhiều. Không trâu, bắt chó đi cày cũng là thử thách sức chịu đựng và khả năng giao tiếp, đúng là không phải tất cả mọi người đều làm được.
Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái, việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của cô cho lắm, vốn dĩ cô bảo bốn người trong nhà cùng học, chủ ý của cô không phải là tất cả đều thi đậu. Ban đầu cô suy nghĩ Thanh Phương chắc chắn làm được, Thanh Phong thì cũng gần như vậy, còn Thanh Hà thì chắc hẳn là sẽ quá sức.
Đầu óc của Thanh Hà nhanh nhạy, nhưng tay chậm chạp, nói thẳng ra là cô ấy có hơi giống với người yếu ớt, lười biếng. Hơn nữa, e là cô ấy cũng không có hứng thú gì nhiều với việc vận hành máy móc, chẳng qua là vì em gái của cô ấy học được nên cô ấy không phục thôi.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Phong là hai người mà cô thấy có khả năng nhất, hai người họ cũng cho cô thể diện, cô cảm thấy rất tự hào và vui vẻ về họ.
Cô quay sang nhìn Hoắc Thanh Sơn, thấy trên khuôn mặt anh không hề có nụ cười sáng lạn, cô cảm thấy khá ngạc nhiên: “Anh Thanh Sơn, anh không vui sao?”
Hoắc Thanh Sơn đáp lại: “Anh vui.”
Lúc này, Lâm Doanh Doanh nhón chân lên, cô dùng ngón tay thon thả và nhỏ nhắn của mình để kéo hai bên mép miệng của anh lên: “Như vậy mới là vui này.”
Hoắc Thanh Sơn đỡ lấy eo của cô: “Đưa em đi ăn trước, rồi sau đó thì đi đưa lương khô đến cho bọn họ.” Vì để tranh thủ từng giây từng phút học hành, nên anh bảo bọn họ giải quyết bữa ăn tối ở trên xe, tùy tiện cắn mấy miếng thật nhanh.
Ở công xã có nhà ăn, nên Hoắc Thanh Sơn đã mang phiếu lương thực và hộp đựng cơm tới để lấy cơm cho Lâm Doanh Doanh. Mùa này chủ yếu là có nhiều rau cải, mặc dù không có thịt, nhưng có món cà sốt đậu tương rất thơm. Vì Lâm Doanh Doanh không chê anh, nên anh chỉ mang theo một hộp cơm, thế là hai người họ cùng ăn một hộp đựng cơm.
Anh có mua thêm sáu ổ bánh ngô, anh ngồi xé ra, lấy phần ruột mềm bên trong, rồi đưa cho Lâm Doanh Doanh ăn, phần còn lại thì anh trực tiếp nhét vào trong miệng.
Lâm Doanh Doanh vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh, vừa đọc sách.