Lâm Doanh Doanh ghé sát vào bên tai anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy anh cũng biết lái máy kéo.”
Hoắc Thanh Sơn trả lời cô: “Gần như là biết.”
Lâm Doanh Doanh lập tức cố tình chọc cười anh: “Vậy anh thi thay Thanh Phong nhé, dù sao thì trông hai người cũng có vài điểm giống nhau. Đến lúc đó, anh cong chân lại một chút thì dáng người cũng không khác gì nhau lắm. Sau đó thì anh nhếch miệng lên một chút, đừng có xụ mặt là nhìn anh như trẻ ra bảy tám tuổi vậy, có thể trông còn như thanh niên trẻ đấy.”
Hoắc Thanh Sơn nhìn cô một cách rất nghiêm túc, anh dứt khoát từ chối: “Tất nhiên là không.”
Lâm Doanh Doanh bĩu môi: “Anh nhìn kìa, anh lại nghiêm túc rồi, người khác không biết còn tưởng anh là một ông chú ba mươi mấy tuổi đấy, cả ngày mà cái mặt cứ tỏ ra nghiêm nghị.”
Rõ ràng là người này mới 23 tuổi thôi, mặt mày khôi ngô tuấn tú, vả lại khuôn mặt của anh còn toàn collagen, trông chẳng hề già chút nào
Nhất là khi anh cười lúc thức dậy, nhếch miệng lên, con ngươi đen trong veo, nhìn cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Nhưng anh lại cứ bày ra dáng vẻ như một ông cụ non vậy, cả ngày cứ nghiêm mặt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia có giống ba mươi không chứ!
Hơn nữa, lúc người này tức giận, có ưu tư thì lại chẳng hề nổi cáu, cũng chẳng biểu hiện ra ngoài, chỉ xụ mặt, ánh mắt thì trở nên lạnh lùng thờ ơ, nói khí chất đó của anh như ba mươi lăm cũng được, dù sao thì cũng nằm dưới sự kiểm soát.
Tất nhiên không phải là Lâm Doanh Doanh thật sự muốn anh gian lận để thi thay, mà chỉ để chọc cười anh, nhưng cái nhìn kia của anh có vẻ mang theo sự cảnh giác, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc ép người đến mức khiến cô cảm thấy như bị đ.â.m vào tim vậy, với bản chất thông minh, cô lập tức bắt đầu ngẩng đầu lên, hu hu hu.
Hoắc Thanh Sơn thấy nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn nữa, mặt cũng cúi xuống, anh không nhịn được mà giải thích: “Anh mà thi thay rồi để bị bắt, sau này có làm việc gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Lâm Doanh Doanh mỉm cười với anh: “Em biết, em đang chọc cười anh mà.”
Đôi mắt thùy của Hoắc Thanh Sơn nhìn chằm chằm về phía cô, chẳng lẽ cô vợ nhỏ của anh chê anh già sao? Anh chỉ lớn hơn cô có bốn tuổi thôi mà, sẽ không phải là rất già đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-192.html.]
Nhưng mà người trẻ tuổi lại thích bảo là mình già, tỏ ra trưởng thành, ví dụ mười mấy hai mươi tuổi đã gọi nhau là lão x rồi, liên trưởng Đinh cũng gọi anh là lão Hoắc, nghe đúng thật là rất chói tai.
Anh khẽ cau mày, rồi sờ cằm mình một cái, anh mới 23 tuổi mà đã già rồi sao? Trông rất giống một ông chú sao? Cô thích anh trẻ ra bảy tám tuổi? Cái kiểu thanh niên năng động nhiệt huyết, trẻ trung, kích động như Thanh Phong?
Anh lại đảo mắt nhìn cô, cho đến khi nhìn thấy hai má trắng sáng không tì vết của cô bắt đầu đỏ ửng lên, cô bắt đầu né tránh ánh mắt, không dám nhìn anh.
Lúc này, một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi có dáng vẻ thanh tú, hoạt bát chạy tới, cậu ta dùng vạt áo để bọc mấy quả đào tươi, cậu ta lao tới chỗ bên Lâm Doanh Doanh, rồi cười nói: “Thanh niên tri thức Lâm, em cho chị mấy trái đào để ăn, ở trên núi có đào dại tên là Ngũ Nguyệt Bán, nó chua ngọt nhưng ngon.”
Lâm Doanh Doanh lập tức ló đầu ra xem, chỉ thấy mấy trái đào vừa vừa, trên bề mặt còn được bao phủ bởi một lớp lông tơ màu trắng, nhìn kích thước không lớn hơn quả mơ tẩm mật ong là bao, cô có hơi hoài nghi, trái này ngon thật à?
Thiếu niên nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sáng ngời: “Ăn ngon lắm, thanh niên tri thức Lâm và liên trưởng Hoắc ăn thử một chút đi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu ta cầm một trái lên, dùng áo lau đi mấy sợi lông ở trên trái đào rồi nhanh chóng đưa cho Lâm Doanh Doanh ăn.
Lâm Doanh Doanh lập tức cau mày, cô né về phía sau theo bản năng, cô sợ nhất là người ta cầm đũa hoặc là lau thứ gì đó vào quần áo rồi đưa cho cô ăn.
Thiếu niên thấy cô cau mày không cầm lấy, thì lập tức cười, nhét vào trong miệng, cắn một phát dứt khoát, còn để lộ nụ cười hớn hở đến rạng rỡ: “Chà, đúng là rất ngọt!”
Lâm Doanh Doanh đưa bàn tay Lan Hoa Chỉ ra, cô muốn chọn hai trái để ăn cùng với Hoắc Thanh Sơn, nhưng cô ghét phần lông tơ màu trắng ở trên bề mặt trái.
Lúc này, có một bàn tay vươn ra, cầm lấy mấy trái đào, Hoắc Thanh Sơn nhìn cô rồi nói: “Để anh đi rửa một chút.”
Rất nhanh, anh đi ra ngoài múc nước, rửa sạch sẽ trái đào, sau đó anh mang đến cho Lâm Doanh Doanh ăn.
Anh liếc nhìn cậu thiếu niên hoạt bát, tỏa sáng như ánh mặt trời kia, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Lâm Doanh Doanh mà không chớp mắt, tất nhiên là do cậu ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, mặc dù ánh mắt có hơi khó xử nhưng rất to gan.
Thiếu niên cười để lộ hàm răng: “Mau ăn đi, nó ngon lắm đấy!”