Nơi có điều kiện tốt nhất ở trong huyện bọn họ chính là công xã Thành Quan, người ta có tận bốn cái máy kéo Đông Phương Hồng, ngoài ra họ còn có đầy đủ máy móc dùng trong nông nghiệp, cái để canh tác, cào đất, gieo giống, thu hoạch, cái gì cần cũng có đều có!
Cái bày biện này khiến cho người khác phải đố kỵ đến dường nào.
Nghe nói việc trồng trọt hằng năm của công xã bọn họ rất ung dung, cuộc sống của các xã viên cũng tạm ổn, thoải mái. Sau đó thì những công xã khác cũng tới công xã của bọn họ để lấy bí quyết học, ai nấy cũng đều rối rít noi theo họ.
Hoắc Thanh Sơn đã hỗ trợ bằng cách liên hệ với tổ trưởng Uông của tổ máy móc nông nghiệp ở công xã, để anh ta sắp xếp máy kéo cho đám người Hoắc Thanh Phương được học hỏi, hiểu về máy kéo cũng như là một số cấu tạo về máy móc nông nghiệp, chức năng và cách sử dụng, vân vân.
Bọn họ chỉ có một buổi chiều để thực hành, có thể học bao nhiêu thì được bấy nhiêu, ai học mọi thứ nhanh, hiểu biết nhiều, ai ở công xã được tuyển đi thi thì có lợi.
Nghe nói ba cô gái xinh đẹp lần lượt là Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh phải học lái máy kéo, mấy người đàn ông ở công xã Thành Quan đều bật cười.
Bởi vì phải học tập cùng với bọn họ nên đám người của Hoắc Thanh Hà nhẫn nhịn, không tức giận, để tránh đắc tội với người khác mà không được cho học nữa. Chỉ cần cố gắng học hỏi chăm chỉ, đợi đến khi học được rồi, bọn họ sẽ phải nhìn bọn cô với cặp mắt khác xưa, vả mạnh vào mặt đám đàn ông tự cho là đúng này.
Lần đầu được thấy máy kéo nên mọi người rất kích động, Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn thì lại không cảm thấy hứng thú mấy, hai người vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn máy kéo đang cày để gieo giống, nó cũng rất nhàm chán với họ.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khá gắt nhưng gió có chút mạnh.
Hoắc Thanh Sơn thấy Lâm Doanh Doanh đang cố gắng đè nón che nắng xuống, thì anh lập tức đi tới, giơ tay lên che giúp cô, anh nhỏ giọng nói: “Em có muốn đi theo xe không?”
Lâm Doanh Doanh đứng gần về phía anh một chút, thân thể anh cao lớn nên có thể che ánh nắng mặt trời chói chang giúp cô, cho cô một bóng râm. Cô nhỏ giọng nói: “Em không muốn đi, một chiếc xe mà có mấy người đàn ông ngồi hết, có mùi hôi khó chịu lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-191.html.]
Hầu hết đàn ông ở nông thôn đều không thích sạch sẽ như Hoắc Thanh Sơn, dù là mùa hè thì cũng có một vài người không tắm mỗi ngày, hoặc là tùy tiện xối nước một chút, trên người họ quanh năm luôn có một mùi hôi. Hơn nữa, bọn họ lại còn thích ăn hành, ăn tỏi, nếu đứng tiếp xúc với họ ở khoảng cách gần, thì một người thanh tú, kén chọn như đại tiểu thư họ Lâm đây sẽ không thể chịu được.
Hoắc Thanh Sơn dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu của cô.
Lâm Doanh Doanh khẽ ngửa đầu lên, cô dùng bả vai cà cà vào n.g.ự.c của anh, rồi nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Sơn không hề có mùi hôi khó chịu nào cả, mùi rất dễ ngửi.”
Hoắc Thanh Sơn vừa định ôm cô vào lòng, nhưng vì phía dưới ruộng có quá nhiều người, nên anh đã cố nhịn.
Lâm Doanh Doanh thấy đám người Thanh Phương theo học lái xe rất nghiêm túc, cô lập tức nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Hoắc Thanh Sơn, kéo anh đi tìm người trong tổ máy móc nông nghiệp để mượn sách hướng dẫn, sách sửa chữa các loại. Cô muốn mượn về để mọi người có thể tập trung học gấp một chút, có thể nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Cô bảo Hoắc Thanh Phong âm thanh đi nghe ngóng trước, vì mấy đại đội khác đi đường tắt, trực tiếp cho thầy hoặc là cán bộ của đại đội tham gia dự thi, tất cả bọn họ đều cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng rất lớn, nên cũng chẳng hề học tập gì. Thậm chí, cũng vì nghe nói sau đợt tuyển chọn, công xã sẽ cử người xuống để hướng dẫn mọi người cách học lái máy kéo, sửa các loại máy kéo, nên bọn họ cũng không định tìm cái máy kéo thật để tìm tòi học hỏi.
Vậy nên Lâm Doanh Doanh lập tức muốn đánh bại họ ở phương diện này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô và Hoắc Thanh Sơn đã đi tìm người có cho mượn sách và cuốn ghi chép, sau đó hai người họ tìm một chỗ trong góc để cùng ngồi xuống và lật xem.
Đầu của hai người hướng về phía nhau, dáng vẻ trông vô cùng thân mật, khiến cho mấy người nhân viên làm việc ở công xã Thành Quan nhìn không chịu nổi.
Đôi vợ chồng trẻ này đúng thật là đẹp đôi, người đàn ông thì cao to đẹp trai, người phụ nữ thì dịu dàng xinh đẹp, bọn họ hận không thể giữ hai người ở lại công xã để mỗi ngày cho mọi người nhìn!
Lâm Doanh Doanh hỏi Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn, anh biết lái xe Jeep không?”
Hoắc Thanh Sơn đáp lại: “Anh biết. Lúc tới nông trường, chỗ đó khá rộng, nếu muốn đi ra ngoài thì cần có một chiếc xe tải, xe Jeep.” Anh có thể xin một chiếc xe, anh cũng muốn vợ anh có một chiếc để ngồi.