Trước mắt có chuyện của Trịnh Khải Hoàn là nền tảng, nên Lâm Doanh Doanh cũng không thể nhắm vào Dương Hữu Phúc quá đáng.
Trước đây, Hoắc Thanh Phương với Lâm Doanh Doanh có đi tới đồn Dương Gia, bọn cô có nghe mấy người phụ nữ khác nói sơ qua về chuyện mà cái tên tồi này gây ra, cô ấy tức giận nói: “Cái thứ này là con cóc ghẻ, không cắn người mà khiến người khác ghê tởm.”
Hoắc Thanh Hà nói: “Được rồi, em đừng làm nhục con cóc ghẻ, anh ta chính là một tên con rệp! Sau này, chúng ta nói với tất cả mọi người trong thôn, cứ nhìn thấy anh ta lần nào thì đuổi lần ấy, không cho phép anh ta xuất hiện ở trong thôn chúng ta, để tránh làm mấy cô gái trẻ ghét bỏ.”
Tạ Vân cười hì hì, nói: “Chị dâu chỉ cần ra lệnh một tiếng, mấy con cá chạch bùn, ai nấy cũng tuân theo!” Cậu bé còn diễn một động tác, kêu ki ki…
Lâm Doanh Doanh gật đầu một cái: “Đây là một cách tốt, sau này chỉ cần anh ta dám xuất hiện, để cho đám con nít phỉ nhổ anh ta.”
Để anh ta biến thành một con chuột qua đường, ai ai cũng la đánh, chỉ cần nhìn thấy anh ta xuất hiện là lập tức phỉ nhổ, thế thì anh ta lấy đâu ra cơ hội để trộm cắp, có hành động tục tĩu với các cô gái trẻ chứ?
Tạ Vân thuận miệng nói tiếp, cậu bé cười hì hì: “Tên rỗi nghề, tên trộm giảo hoạt, nhìn mà xem, quanh đi quẩn lại, bụng dạ nghĩ xấu, không có bạn…”
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Bài vè này của Tạ Vân có giá trị bằng một cục kẹo, ngày mai em đi dạy mấy người bạn nhỏ khác hát đi.”
Bài vè của đám con nít được truyền đi rất nhanh, chỉ chưa tới mấy ngày mà đã nhanh chóng truyền ra khắp tất cả các thôn ở vùng lân cận, bao gồm cả đồn Dương Gia.
Sau khi đám con nít ở đồn Dương Gia học xong, mỗi ngày đều tụ tập để theo dõi anh ta, chỉ cần anh ta ló đầu ra là bọn nhỏ lập tức đuổi theo mà phỉ nhổ. Mà sự chú ý của đám con nít cũng khác với người lớn, bọn nhỏ luôn chú ý đến những nơi mà người ta ít để mắt tới, thế nên việc Dương Hữu Phúc muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ ở mấy nơi vắng vẻ, khó bị nhìn thấy giống như trước đây, là điều không thể nào, bởi vì đám con nít giỏi hơn anh ta, lúc nào bọn nhỏ cũng có thể tìm thấy anh ta theo nhóm, sau đó cùng nhau phỉ nhổ anh ta!
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-189.html.]
Từ đây tên vô công rỗi nghề trở thành một tên giảo hoạt, đi đến đâu là bị chửi đến đó.
Khoảng mười ngày kế tiếp, người nhà của lão Hoắc ai nấy cũng đều bận rộn, nhỏ thì đi học, già thì nấu cơm, ở tầm giữa thì bắt đầu ra đồng, ngồi trên cái máy kéo trừu tượng để làm việc, chỉ có Lâm Doanh Doanh là nhàn nhã, tự do tự tại, không giám sát việc tạo máy kéo, thì là đi giúp nấu cơm, hoặc là đánh một giấc ngắn, đợi đến khi Hoắc Sơn Thanh quay về thì lại tiếp tục trêu đùa anh. Sau đó, buổi tối bị anh đùa ngược lại, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại không biết chán.
Có Lâm Doanh Doanh thúc giục nên việc học tập của một số người có tiến triển nhanh chóng đến lạ thường, cơ bản là mấy cái kia không thể so sánh với mặt con nít với mặt dài.
Hai ngày trước khi diễn ra đợt thi tuyển chọn, bí thư có đến công xã một chuyến, và phát hiện một vấn đề, đại đội công xã của người ta, còn có mấy đại đội khác trực tiếp tìm kiếm giáo viên của học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông, thậm chí là thanh niên tri thức để tham gia đợt tuyển chọn người lái máy móc nông nghiệp!
Mọi người cũng đã bàn xong, ước định tục thành, những công việc quan trọng như kế toán viên, đội trưởng và người lái sẽ không để cho thanh niên tri thức dính vào rồi mà? Bọn họ đến rồi đi, ai biết họ sẽ ở lại bao nhiêu ngày?
Còn có một đại đội có thể có bao nhiêu học sinh trung học cơ sở và học sinh trung học phổ thông chứ? Lác đác không được bao nhiêu người, cơ bản đều là mời thầy về, kế toán viên nhỏ hoặc là gì đó, bây giờ lại để cho bọn họ đi thi lái máy móc nông nghiệp, đây không phải là cạnh tranh bất chính sao?
Chỉ có đại đội của bọn họ là tìm người khác đi thi một cách đàng hoàng, đúng thật là quá ngu ngốc mà! Thôi xong rồi! Bọn họ lập tức cảm thấy đại đội của mình không còn hy vọng nữa, sẽ không thể đậu được.
Nếu đại đội của mình không có người lái máy móc nông nghiệp, sau này khi cả công xã xếp hàng để canh tác, vậy thì đại đội của mình sẽ… Bị chịu thiệt thòi!
Bí thư và đại đội trưởng cũng đều không cảm thấy yên tâm, thế nên họ đi một chuyến tới nhà họ Hoắc để hỏi xem tình hình học tập thế nào rồi, có chắc chắn không.
Bọn họ kiểm tra thử một chút thì thấy mọi người học cũng không tệ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, có học giỏi hơn đi nữa thì cũng chỉ là học sinh lớp một, lớp hai của tiểu học giả vờ thôi, làm sao có thể so với mấy người là học sinh trung học cơ sở, và học sinh trung học phổ thông chứ?
Trình độ văn hóa của người ta cũng vững chắc hơn nhiều, cũng học tập được nhiều thứ, bây giờ người ta hoàn toàn không cần phải học, cứ trực tiếp đi thi là được.