Cái ánh mắt thô tục của anh ta, bởi vì không cụ thể, nên mọi người đều cho rằng nó không xúc phạm gì, nhưng thật ra thì việc mấy cô gái bị thế này, còn nhục nhã hơn là việc bị mấy cục đá đập vào người.
Dương Hữu Phúc thấy Hoắc Sơn Thanh và người phụ nữ kia không đánh anh ta, anh ta lập tức muốn bỏ chạy, nhưng vì hai chân bị Hoắc Sơn Thanh đá đến tê dại, nên việc bỏ chạy vô cùng bất tiện, anh ta lảo đảo, rồi bị ngã nhào xuống đất mấy lần, trông chật vật khỏi phải bàn.
Mấy người phụ nữ đã có chồng đều cười phá lên ha ha, bọn họ vỗ tay tỏ vẻ khoái chí: “Tên rỗi nghề, tôi đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi.”
Chẳng qua là vì chả có lần nào mà anh ta làm ra hành động nào đó cụ thể, nên bọn họ cũng không tiện trút giận, hôm nay đại tiểu thư họ Lâm thấy anh ta gai mắt nên đã đánh cho anh ta một trận, cũng xem như là được trút giận một chút.
Lâm Doanh Doanh lượm đá và quăng vào người Dương Hữu Phúc, kết quả là cô giữ thăng bằng không tốt, lúc vừa vung tay quăng đá thì cô chợt trượt chân một cái, cả người cô lập tức ngã ra sau.
A ―― mắt thấy sắp ngã bịch xuống đất, cô sợ tới mức ném đá, mắt nhắm lại, nước mắt cũng tuôn ra.
Hoắc Sơn Thanh vẫn luôn để ý đến cô, nên anh đã nhanh chóng bước về phía trước, giữ lấy eo của cô và ôm cô vào trong lòng ngực.
Lâm Doanh Doanh lập tức ngừng khóc, cô mỉm cười nói: “Anh Sơn Thanh, anh giỏi thật, lần nào anh cũng có thể đỡ được em.”
Mấy người phụ nữ đã có chồng: … Chậc chậc, nhìn người ta tiếp xúc với nhau mà ngứa ngáy thật. Hơn nữa, yêu tinh nhỏ này chính là người phụ nữ trẻ đanh đá khi nãy đó à? Người ở thành phố thật biết cách trở mặt mà!
Bởi vì đang đứng ở ngay trước mặt người ngoài nên Hoắc Sơn Thanh có hơi ngượng, anh đỡ cô đứng thẳng lại rồi lập tức buộc mình rút tay lại, sau đó anh bảo mẹ Hoắc quay về, còn anh đi giặt khăn trải giường.
Mẹ Hoắc cũng chẳng khăng khăng từ chối, bà bật cười haha rồi quay về cùng với những người phụ nữ đã giặt quần áo xong, để lại đôi vợ chồng trẻ giặt khăn trải giường và quần áo của Lâm Doanh Doanh.
Hoắc Sơn Thanh ngồi xổm ở bên bờ sông để giặt khăn trải giường, vì sức lực của anh lớn nên cũng không cần chày gỗ, còn Lâm Doanh Doanh thì giúp anh đạp qua đạp lại một cách nghịch ngợm, thỉnh thoảng cô còn dùng bàn chân trắng nõn để trêu chọc Hoắc Sơn Thanh.
Bên cạnh họ vẫn còn có ba người phụ nữ đang giặt quần áo, bọn họ liếc nhìn trộm đều thấy như được mở rộng tầm mắt, má ơi, thanh niên tri thức Lâm đúng thật là phóng túng, đang ở bên ngoài mà lại đùa giỡn với người đàn ông của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-188.html.]
Mấy người phụ nữ vì để tránh bị nghi ngờ, sợ người khác trêu ghẹo mình, nên khi ở bên ngoài, họ cũng đều cố ý khoảng cách với người đàn ông của chính mình, cố gắng không có những hành động mập mờ ấy chứ. Dẫu sao thì phụ nữ bọn họ cũng thích chọc ghẹo lẫn nhau về chuyện này, cười nhạo những người phụ nữ da mặt mỏng kia, tất nhiên là bản thân không thể để lại cái chuôi rồi.
Chậc chậc, đối tượng của người ta là người sống ở thành phố, mấy cái kiểu tình thú của đôi vợ chồng son cũng hơn người nhà quê.
Chỉ là, khi bọn họ nhìn vào đôi bàn chân to đen của mình, tưởng tượng thử cảnh bản thân dùng cái bàn chân to này quyến rũ người đàn ông của chính mình, cái cảnh đó… Bản thân họ đều cảm thấy cay mắt, rồi họ đồng loạt rùng mình một cái, không chịu nổi!
Hoắc Sơn Thanh làm việc rất nhanh, lúc anh giặt xong khăn trải giường và quần áo của Lâm Doanh Doanh, cũng là lúc Lâm Doanh Doanh vừa mới ăn xong một trái cà chua.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, đây là thời điểm có ánh sáng đẹp nhất trong ngày, Lâm Doanh Doanh đang đứng ở trên một tảng đá lớn bên kia, cô đứng bằng một chân trông như đang lười biếng nhưng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, chân còn lại của cô thì đang chơi đùa với dòng nước sông ấm, gió sông thổi bay mái tóc mềm mại của cô, cô khẽ nghiêng đầu về phía Hoắc Sơn Thanh và mỉm cười nhẹ nhàng.
Ánh sáng trong đôi mắt của cô khẽ lưu chuyển, mềm mại, quyến rũ, dịu dàng như làn nước tháng ba.
“Hoắc Sơn Thanh, anh thấy em có đẹp không?”
Này chính là tư thế mà cô cố ý bày ra cho anh xem ~
Hoắc Sơn Thanh vừa đưa mắt lên nhìn, thì đã lập tức thấy người con gái đẹp nhất trong tâm trí anh, cô chiếm lấy ánh nhìn, thể xác lẫn tinh thần anh một cách trọn vẹn, cả đời này cũng sẽ không rời ra chút nào.
Đợi đến khi sắc trời bắt đầu tối lại, Lâm Doanh Doanh cũng không hề khách khí mà leo lên tấm lưng rộng của Hoắc Sơn Thanh, để anh cõng cô về nhà.
Một tay của Hoắc Sơn Thanh thì xách giỏ đựng quần áo, tay còn lại thì đỡ cô, cứ như thế mà cõng cô về nhà, trên đường về, nếu như có bắt gặp ai hỏi thì anh sẽ đáp lại họ một câu với giọng nói thô ráp: “Tật lê đ.â.m vào chân.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh vùi đầu vào bên cổ anh và cười khanh khách, cô lại còn cắn anh, cắn anh tới mức cả người nóng lên nhưng lại không thể làm gì.
Về đến nhà, Lâm Doanh Doanh lập tức đem chuyện của Dương Hữu Phúc ra nói một cách quang minh chính đại để người nhà cô cảnh giác, sau này hễ thấy người này xuất hiện ở trong thôn thì cứ trực tiếp phỉ nhổ để anh ta cút ra xa một chút.