Mấy người thanh niên cũng nhanh chóng chạy tới khuyên can: “Đúng là chúng tôi đi rửa tay rửa chân.”
Dương Hữu Phúc nói tiếp: “Là cô ta hỏi tôi tên gì trước mà.”
Lâm Doanh Doanh đưa một tay lên chống nạnh, rồi kiêu căng nói: “Đúng vậy, năm sáu thanh niên mấy người, người ta cũng đi rửa tay rửa chân, ánh mắt của anh nhìn người khác thô bỉ không khác gì mấy kẻ gian, tôi hỏi tên anh là để nhớ mà quay lại đánh anh đấy!”
Mọi người cạn lời: “...” Còn đợi như vậy? Đúng là cả người đổ hết mồ hôi lạnh, may là bọn họ xấu hổ nên không dám nhìn cô lâu.
Nhưng mà bọn họ hiểu Dương Hữu Phúc, nên họ cảm thấy những gì Lâm Doanh Doanh nói về anh ta cũng không sai, từ trước đến giờ anh ta đã như vậy rồi, anh ta luôn cho rằng bản thân chẳng làm gì, chỉ nhìn người ta, ngôn ngữ chiếm tiện nghi, người khác cũng không thể làm gì được anh ta.
Tất cả mọi người ở cùng thôn với anh ta cũng cảm thấy xấu hổ với loại người kém như anh ta, nhưng người ngoài thôn thì không quan tâm.
Nhưng mà cứ bị đánh như vậy thì cũng khó coi, nên mấy người thanh niên nhanh chóng muốn đứng ra giảng hòa.
Mấy người phụ nữ đang giặt quần áo cũng nhào tới chỉ trích Dương Hữu Phúc tới tấp, nói anh ta vô liêm sỉ biết bao nhiêu, nhiều đến cỡ nào, dù sao thì chỉ cần nghe qua là đã biết đều là đang chỉ trích anh ta.
Ai bảo ngày thường hình tượng không tốt làm gì!
Vẻ mặt lúc này của Hoắc Sơn Thanh trông rất lạnh lùng, anh hận nhất là loại đàn ông ức h.i.ế.p phụ nữ, nhất là mấy tên lưu manh đùa giỡn với phụ nữ. Nếu Lâm Doanh Doanh là mẫu con gái ngượng ngùng, xấu hổ, bị anh ta nhìn với ánh mắt bỉ ổi mà trở nên xấu hổ, nói không chừng là anh ta sẽ đắc ý biết bao nhiêu.
Anh cúi người, nắm lấy bả vai của Dương Hữu Phúc và kéo anh ta lên.
“A ―― đau đau đau!” Bàn tay của Hoắc Sơn Thanh giống như sắt vậy, Dương Hữu Phúc đau đến mức giãy giụa ở trên mặt đất, muốn thoát ra nhưng không được, cuối cùng anh ta nổi giận, bắt đầu khua tay múa chân một cách loạn xạ để đánh trả Hoắc Sơn Thanh.
Mấy đường quyền không có một chút quy tắc nào của anh ta ở trong mắt Hoắc Sơn Thanh mà nói, chẳng khác gì con cua đang bò loạn, còn không chịu nổi một đòn nữa là, thế là Hoắc Sơn Thanh trực tiếp đá hai cái vào chân của Dương Hữu Phúc, khiến hai chân của anh ta vừa tê vừa đau.
“Cán bộ đánh người kìa, ức h.i.ế.p người khác kìa!” Dương Hữu Phúc bày ra bộ dạng ăn vạ ở đồn Dương Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-187.html.]
Hoắc Sơn Thanh giơ nắm đ.ấ.m lên, anh vừa định đánh thì: “A ――” Dương Hữu Phúc đã lập tức ôm đầu áp xuống đất.
Thấy dáng vẻ hèn nhát, vô dụng của anh ta, trái lại còn khiến Hoắc Sơn Thanh cảm thấy chẳng đáng để ra tay.
Dương Hữu Phúc biết bản thân không thể đánh lại Hoắc Sơn Thanh, anh ta cũng không dám đánh trả, thế nên anh ta lập tức nằm dưới đất khóc lóc om sòm giống như một đứa con gái vậy, đàn bà đứa trẻ vậy, đá chân đập tay, gào khóc huhu.
Tất cả mọi người cạn lời: “...” Mẹ nó, đúng là làm mất thể diện đàn ông.
Mấy anh thanh niên không những cảm thấy xấu hổ khi đứng ra khuyên, mà còn phải thay anh ta xin lỗi Hoắc Sơn Thanh và Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh chỉ tay vào Dương Hữu Phúc - cái người đang nằm khóc bù lu bù loa ở dưới đất: “Cái tên chó này, anh ta có ức h.i.ế.p mấy cô gái trẻ ở trong thôn mấy người không? Nhà của mấy anh không có em gái, không có cháu gái, không có em gái à? Chẳng lẽ mấy người thật sự nhẫn tâm nhìn phái nữ nhà mình bị anh ta ức h.i.ế.p sao?”
Mấy lời chất vấn của cô đều không phải là lời vô căn cứ, mà tất cả đều là những việc mà Dương Hữu Phúc đã làm trước đây.
Mặc dù từ trước đến nay, anh Tạ Vân chưa từng làm mấy hành động bạo hành phụ nữ, nhưng anh ta lại thích thốt ra mấy lời tục tĩu mỗi khi bắt gặp cô gái trẻ dưới 15 tuổi hay thẹn thùng và vẫn chưa hiểu chuyện, thậm chí là còn táy máy tay chân. Chỉ vì đây là tình huống riêng của mỗi mình thôn này, nên tất cả mọi người đều cố gắng chịu đựng anh ta, cố hết sức trốn là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy anh thanh niên bị Lâm Doanh Doanh nói trúng tim đen, khiến ai nấy cũng đều che mặt chạy đi, mặc kệ Dương Hữu Phúc.
Lâm Doanh Doanh lập tức nói với Hoắc Sơn Thanh: “Anh Sơn Thanh, đánh anh ta đi!”
Hoắc Sơn Thanh thấy dáng vẻ của cô giống như đang đánh nhau với đứa con nít ba bốn tuổi thì có chút buồn cười, anh bước tới cầm tay cô và vỗ về cô một chút: “Đừng tức giận.”
Nhìn bộ dạng hèn nhát của Dương Hữu Phúc, Hoắc Sơn Thanh cũng không biết phải ra tay thế nào.
Lâm Doanh Doanh nghĩ cũng đúng, Hoắc Sơn Thanh - cái người đàn ông này không sợ kẻ địch hung hãn, nhưng từ trước tới nay, anh không đánh phụ nữ, thêm loại đàn ông hèn nhát không đáng để ra tay này nữa. Thế nên đại tiểu thư họ Lâm quyết định tự mình tới xử anh ta!
Cô chạy tới một bên, nhặt cục đất đá lên rồi “tách tách” quăng vào người của Dương Hữu Phúc, cô mắng: “Ánh mắt của anh giống như mấy cục đá này này, tôi trả lại hết cho anh!”