Lâm Doanh Doanh đã lớn như vậy, dĩ nhiên là đã từng gặp loại đàn ông cứ nhìn thấy gái đẹp là ánh mắt lại dung tục, trong lòng cô dâng lên sự chán ghét, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Anh tên là gì?”
Biết được tên anh ta, kí hiệu lên anh ta để đối xử đặc biệt!
Người đàn ông ngẩn ra, nhìn xung quanh một chút, sau đó chỉ chỉ vào mình.
Lâm Doanh Doanh ngạo nghễ nói: “Đúng, chính là anh.”
“Tôi, tôi tên là...” Miệng anh ta cứ a a, nhưng lại không nói ra lời, giống như ngay cả tên mình cũng quên mất vậy. Cô gái trước mắt này thật sự là quá đẹp, đẹp đến nỗi từ trên xuống dưới toàn thân cô đều làm cho anh ta có cảm giác bị bức bách, làm cho anh ta không nói năng mạch lạc được.
“Anh ta tên là Dương Hữu Phúc, con thứ sáu, chúng tôi hay gọi anh ta là Dương Tiểu Lục.” Một người thanh niên nhanh nhảu nói cho Lâm Doanh Doanh, cậu ta vừa nhìn Lâm Doanh Doanh một cái là mặt đã đỏ lên.
Dương Hữu Phúc, Dương Tiểu Lục, Dương Lão Lục?
Lâm Doanh Doanh bỗng nhiên híp mắt lại.
“Anh không phải người trong thôn chúng tôi, tới thôn chúng tôi làm gì?” Ngón tay vô cùng nhỏ nhắn, trắng nõn chỉ vào Dương Hữu Phúc, cặp mắt trong veo đào hoa hùng hổ dạo người, dáng vẻ gian xảo, mềm mại xinh đẹp.
Có người phụ nữ biết anh ta, lớn giọng hô lên: “Đúng vậy, Lục lưu manh, anh tới thôn chúng tôi làm gì? Anh vừa ý người nào? Tới cầu hôn hả?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thằng nhãi này chuyên có hành động, lời nói trêu ghẹo mấy cô thiếu nữ, chẳng những đồn Dương Gia biết, mà bốn phía ngoài thôn cũng có không ít người từng nghe nói, đều rất ghét bỏ anh ta.
Dương Hữu Phúc lập tức cười nói với người phụ nữ kia: “Chị gái, sao cô lại hô biệt hiệu lung tung của người ta lên thế, cô gọi tôi Tiểu Lục là được rồi. Chúng tôi ra sau núi trồng cây, đi ngang qua, đi ngang qua thôi.” Anh ta lại không nhịn được mà dời mắt lên Lâm Doanh Doanh, cô thật sự là quá xinh đẹp, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nhìn thấy người vừa đẹp lại vừa to gan như vậy, không nhịn được mà nhìn nhiều thêm hai cái.
Ai biết Lâm Doanh Doanh to gan lại xinh đẹp kia nhổ nước bọt về phía anh ta một cái, mắng: “Anh xấu xí như vậy, sau này không được phép tới thôn chúng tôi nữa, nếu không tôi gặp một lần là đánh anh một lần!”
Cô có xuất thân không tầm thường, bản thân lại có lời đồn đại nói tính cách cô kiêu căng, nói ra những lời ngông cuồng như vậy, nhưng mọi người lại chẳng cảm thấy chói tai chút nào, ngược lại cảm thấy không hổ là Lâm tri thanh giỏi ức h.i.ế.p người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-186.html.]
“Cô, cô ỷ vào xinh đẹp mà ức h.i.ế.p người khác!” Dương Hữu Phúc không phục, trợn mắt muốn lí luận với cô.
Mẹ Hoắc vốn đang cầm gậy đập đập giặt quần áo, nghe anh ta lớn giọng gào lên với Lâm Doanh Doanh, lập tức không vui, xua xua cây gậy về hướng chân anh ta: “Mau cút đi, xấu như vậy mà còn đến gần con dâu nhà tôi, mau cút đi!”
Bà vừa hô lên, hai người đàn bà có chồng khác chơi thân với bà cũng ồn ào lên, rối rít cầm chày gỗ xua anh ta: “Mau mau cút đi!”
Dương Hữu Phúc bị chày xua đuổi như vậy chỉ có thể thảm hại trốn đi, lên bờ còn dậm chân, chỉ vào đám người Lâm Doanh Doanh cả giận: “Mấy người đàn bà thối tha đúng là thiếu... đánh!”
Trong lòng oán hận mắng một câu: Đàn bà thối thiếu đ*t!
*Anh ta xoay người muốn chạy, lại bị một thân hình cao lớn chặn đường, người đàn ông có dáng người cao ngất, gương mặt anh tuấn mang theo hơi lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày muốn đánh ai?”
Lâm Doanh Doanh ở dưới sông nghe được giọng nói, vui vẻ kêu lên một tiếng, chân trần chạy như bay lên trên bờ, trong miệng nũng nịu tố cáo: “Anh Thanh Sơn, tên lục lưu manh này muốn trêu ghẹo em, đánh anh ta giúp em!”*
“Bị bệnh thần kinh à! Tôi không có!” Dương Hữu Phúc nóng đến nỗi con ngươi đỏ lên: “Mẹ nó, tôi chỉ mới nhìn một cái, còn không cho phép người khác nhìn? Anh đẹp trai là ức h.i.ế.p người khác à?”
Anh ta chửi bới xong, vừa muốn đi vòng qua Hoắc Sơn Thanh, thì ngay giây sau đã có một cú đ.ấ.m “bốp” vào mặt anh ta.
Cú đ.ấ.m ấy khiến Dương Hữu Phúc trực tiếp ngã xuống đất, anh ta bị đ.ấ.m tới hoa mắt, trong đầu cứ như đang nuôi một tổ ong vậy, ong ong.
Anh ta mơ mơ màng màng, vừa che mặt lại vừa quay sang nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mắt từ dưới lên trên. Người đàn ông kia cúi đầu xuống nhìn anh ta, để anh ta thấy đôi ánh mắt lạnh lẽo, u ám kia có thể làm đóng băng người khác.
Mình không phải là đối thủ của anh ta!
Từ trước đến nay, Dương Hữu Phúc chỉ đùa cợt, nhưng anh ta cũng có thể ăn vạ bằng cách khóc lóc om sòm lên, gặp phải kẻ mạnh hơn thì nhanh chóng nhận lỗi.
Anh ta lập tức bắt đầu lăn qua lăn lại, rồi gào khóc thảm thiết: “A, a! Ức h.i.ế.p người khác, ức h.i.ế.p người khác! Những người anh em của tôi có thể làm chứng, chúng tôi chỉ đi ngang qua, đi xuống rửa tay một cái, sao có thể chiếm tiện nghi của anh chứ?”